Một ngày hầu bệnh này, Tự Cẩm cũng không cảm thấy mệt mỏi mà trở về Hợp Nghi Điện. Sau khi trở về, vẫn chưa thấy Tiêu Kỳ, Tự Cẩm liền ôm con trai chơi một lúc. Đứa bé hai mắt tròn vo đen láy nhìn mẫu thân chằm chằm. Nhìn ánh mắt của con trai, trái tim Tự Cẩm bõng thấy mềm mại dịu dàng hết sức. Mặc dù có lẽ con trai nàng còn chưa biết mẹ ruột là gì nhưng bé thân thiết với nàng là thật, thấy nàng thì rất vui vẻ cũng là thật, giơ cánh tay nhỏ mập mạp đòi nàng bế cũng là thật.
Bé con chưa đầy ba tháng, ngay cả đầu còn chưa ngẩng cao được. Tự Cẩm bế ngang lưng bé, khẽ đưa nhẹ một cái. Dục Thánh liền thích thú cười toét miệng, có vẻ rất thích cảm giác bay bay nhẹ nhàng này.
Lúc Tiêu Kỳ trở lại liền nhìn thấy Tự Cẩm ôm con trai chơi trò tung bay. Gương mặt của người lớn lẫn trẻ nhỏ đều tươi cười rạng rỡ, khiến cho hắn cũng thấy vui vẻ lây.
"Hôm nay sao lại về muộn như vậy?" Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ đi tới hỏi, cũng tới đầu giờ Dậu rồi.
Tiêu Kỳ đi ra sau tấm bình phong thay quần áo, Tự Cẩm đã chuẩn bị sẵn y phục cho hắn tắm rửa, qua bình phong nghe tiếng Tiêu Kỳ truyền đến, "Phía nam không thái bình, ta chuẩn bị xuất binh đánh thổ phỉ."
Tự Cẩm nghe vậy ngẩn ngơ, thổ phỉ?
"Thổ phỉ ư?" Tự Cẩm buột miệng hỏi một câu. Đám thổ phỉ này cũng không hề ít, đánh một đám thì đám khác xuất hiện, phải có binh lính địa phương càn quét thường xuyên. Nhưng những loại thổ phỉ này đâu cần phải đến Tiêu Kỳ thân chinh xuất binh diệt trừ nhỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT