"Xưa nay Hộ bộ có xảy ra tham ô nhưng mà đến mức thế này thì thật khiến người ta khiếp sợ. Đồ nhập kho đưa vào bao nhiêu, sau khi kiểm kê ghi chép sổ sách. Quan viên tặng lễ, tang vật kê biên tài sản chỉ là một phần nhỏ, từ đấy mà nói chỉ là ví dụ. Vàng thật bạc trắng đều đóng thành rương đưa vào kho, nếu đã là tang vật thì hẳn không thiếu người tham lam muốn chia chác lợi ích. Sau khi nhập kho, dán giấy niêm phong lên, đương nhiên là không có cách nào ra tay. Nhưng mà trước khi nhập kho thì sao? Phàm những rương hòm đã qua tay người khác, từ trên xuống dưới, từ quan viên triều đình đến những người không có tư cách tham gia, từ địa phương đến kinh đô, ai nấy đều muốn bớt xén chút ích lợi. Một rương bạc đợi đến khi đăng ký nhập kho đã bị bớt đi hơn phân nửa. Lòng tham không đáy, không kiêng nể gì cả, ít thì mấy lượng, nhiều thì hơn vạn, số lượng tham ô là hơn một nửa."
Trên triều đình lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng một mình Tần Tự Xuyên nói vang dội đại điện. Từng câu từng chữ sắc bén, từng câu từng chữ giết người. Thượng thư Hộ bộ Vương Tân Duệ, gương mặt già lúc trắng bệch lúc tối sầm, muốn nói điều gì, môi run rẩy lại không thể nói ra một chữ.
Tần Tự Xuyên nhìn cũng không thèm nhìn Vương Tân Duệ, ánh mắt quét ngang quan viên toàn đại điện, sắc bén như đao róc xương rồi nói tiếp: "Vàng bạc ai nấy đều biết thì còn có phần cố kỵ. Nhưng mà ngọc thạch, châu báu, tranh cổ lại không hề cố kỵ. Trân châu thì lấy hạt nhỏ đổi hạt lớn, đồ trang sức thì nấu chảy thay hình đổi dạng, rút bớt cân lượng, ngọc thạch trân bảo lén lút cất giấu. Đồ cổ tranh chữ thì lấy cớ đã "Tổn hại" "Dơ bẩn", ngay cả danh sách cũng không ghi vào, đứng giữa kiếm lời vào túi riêng. Xin hỏi Vương thượng thư Vương đại nhân, trấn giữ kinh đô lại khoanh tay đứng nhìn, lòng dạ biết rõ nhưng không truy xét, không biết rõ đại nhân nghĩ thế nào mà làm vậy? Hay là, chính đại nhân cũng thông đồng phạm tội, lừa trên gạt dưới, cùng chung kiếm lời!"
"Cậu... Cậu quả thực nói năng bậy bạ!" Vương Tân Duệ tay run run chỉ Tần Tự Xuyên trách cứ, "Vu oan trọng thần triều đình, cậu có biết tội gì không?"
"Đại nhân cần gì tức giận? Nếu đại nhân trong sạch, đương nhiên sẽ trả lại công đạo cho ông. Nhưng mà trên dưới hộ bộ, trong kinh ngoài kinh, những người tham ô quốc khố, lòng tham không đáy, đại nhân thực sự dám nói không biết chút nào không?" Tần Tự Xuyên gây sự, "Biết tội mà không báo thì cũng như đồng phạm, chắc hẳn đại nhân cực kỳ nắm rõ quy định này chứ?"
"Mỗi ngày Hộ bộ có không biết bao nhiêu công văn đến tay, lão phu làm gì có nhiều thời giờ như quản những chuyện này?"
"A, thì ra đại nhân không cho rằng mình là đồng phạm mà là nhận tội thất trách thiếu đôn đốc kiểm tra?" Tần Tự Xuyên nhìn chằm chằm Vương Tân Duệ, "Vì sao quốc khố trống không? Vì sao người có mà như không có? Hoàng thượng khuếch trương binh lính, mở rộng quân binh, hộ bộ không có bạc. Lúc trước Thiên Đinh Tư chuyển khẩu khai hoang, hộ bộ không có bạc. Phía nam lũ lụt thành họa, hộ bộ cứu trợ thiên tai không có bạc. Khơi sông, xây đập, lót đường, hộ bộ không có bạc. Xin hỏi Vương đại nhân, thu nhập từ thuế hàng năm đã đi hết chỗ nào?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT