Xế chiều, Tỉnh Ba báo lại trong cung có người đến, Cơ Vị Tưu đi gặp, thấy là Khánh Hỉ công công dẫn theo rất nhiều người, rõ ràng đều đang bưng đồ ban thưởng. Cơ Vị Tưu chưa nói đã cười, nhưng Khánh Hỉ công công lại xụ mặt, dở khóc dở cười hỏi Cơ Vị Tưu: “Tiểu điện hạ, ngài đưa những gì vào cung vậy ạ?”
Cơ Vị Tưu chớp chớp mắt: “Sao vậy? Không phải đều là vài món đặc sản bình thường à?”
Khánh Hỉ công công nói: “Đặc sản? Vậy sao ngài lại đưa Châu Lệ sa cho Thánh thượng?”
Châu Lệ sa là một trong những thứ Cơ Vị Tưu lấy được ở ngoài thành Huống Châu. Cậu hơi giật mình, nào biết hôm qua lười biếng không xem danh sách lễ vật, Tỉnh Ba lại thật sự đưa nhầm đồ cơ chứ. Cậu bình tĩnh ung dung nói: “Châu Lệ sa sao vậy? Ta thấy phẩm chất lụa này trong suốt, mang về cho Hoàng huynh dán cánh cửa sổ, tránh cho mùa đông vừa ngột ngạt lại vừa tối tăm.”
Vẻ mặt Khánh Hỉ công công cực kỳ quái dị, có vẻ điện hạ nhà mình bị người ta lừa mất rồi. Sáng nay khi có đồ đưa vào, ông ấy còn thắc mắc sao sắp vào đông rồi còn đưa vải sa tới, bèn gọi cung nhân của Ti Y cục tới nhận. Cung nhân của Ti Y cục nói rằng vải sa này là Châu Lệ sa, còn xưng là Chúc Lệ sa, đã lưu hành tại Giang Nam gần nửa năm, đa số được dùng trong tần lâu, sở quán.
Hay vẫn đừng nói chuyện này cho điện hạ biết thì hơn?
Khánh Hỉ công công chớp mắt, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói với Cơ Vị Tưu. Ai mà biết điện hạ mua nhiều không? Lỡ đâu vẫn còn mà chưa tặng hết, ngài ấy lại lôi đi tặng người khác, người ta không biết còn tưởng điện hạ cố ý hạ nhục mình ấy chứ! May mà Thánh thượng chưa biết chuyện này, không thì chuyến này điện hạ cũng không thoát khỏi phạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT