Từ nhỏ đến lớn Tống Viên đều có tính cách như vậy, hay bỏ qua trọng điểm, nói đơn giản là cô khá chậm chạp trong những chuyện quan trọng.
Từ tối hôm qua đến giờ, Dung Đình vẫn luôn gọi cô là mẫu hậu nhưng cô lại vô thức không để tâm đến điều đó. Bây giờ nghĩ lại, đúng là cô hơi vô tâm thật.
Nhưng đáng nói hơn là, vào thời khắc này, cô cũng không lựa chọn ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với Dung Đình về chuyện mẫu hậu mà chỉ đẩy cậu ra khỏi bếp: “Em đứng xa ra một chút, lát nữa dầu nóng bắn vào mặt trắng nõn của em, lỡ để lại sẹo thì sao?” Cô cố ý nói vậy để dọa đứa trẻ.
Thức ăn đã thái xong, có chuyện gì cũng để ăn xong rồi nói.
Cô có thể không ăn nhưng đứa nhỏ thì phải ăn chứ.
Trên bếp gas có hai nồi, một bên là sườn xào chua ngọt, một bên là cá rô phi đã được hấp sẵn.
Đợi sốt sườn sánh lại, cô rắc thêm ít vừng trắng, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
Cá rô phi hấp cũng đã xong, cô rưới lên chút dầu nóng, món trứng xào cà chua cũng không phải là món khó.
Từ lúc cắt rau đến lúc bày món lên bàn, tổng cộng cô chỉ mất khoảng nửa tiếng, cơm cũng đã chín.
Tống Viên ngồi xuống bên cạnh Dung Đình, múc cho cậu một bát cơm, may mà đứa nhỏ này không còn la lối đòi người thử độc nữa.
“Trở lại chuyện vừa nãy, tại sao em lại nghĩ chị là mẫu thân của em?” Tống Viên thấy cậu bé lại sắp kích động, cô vội nói tiếp: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhé. Em thử nghĩ xem, năm nay chị mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa có bạn trai mà em cũng đã năm, sáu tuổi rồi, nếu em là con chị thì chẳng phải chị phải sinh em từ năm mười sáu, mười bảy tuổi sao? Chị nói cho em nghe, với tính cách của ba mẹ chị, nếu chị có thai năm mười lăm tuổi, chắc chắn bọn họ sẽ đánh chết chị rồi quăng xác xuống biển cho cá ăn.”
Dung Đình nghe không hiểu lời của Tống Viên lắm nhưng lúc này cậu cũng thật sự đói rồi, cậu gắp một miếng sườn lên ăn thử. TN x TYT
Vừa cắn một miếng, hàng lông mày đang nhíu chặt liền giãn ra.
“Nếu mẫu hậu không tin, có thể nhỏ máu nhận thân.” Dung Đình vô cùng bình tĩnh nói. Tống Viên còn tưởng rằng cậu lại tức giận làm ầm lên.
Tống Viên im lặng một lúc lâu, đầu óc cô dần tỉnh táo lại.
Giả sử Dung Đình thực sự là người cổ đại xuyên tới đây, thực ra cô đã mặc định chuyện này rồi, cậu gọi cô là mẫu hậu, lại luôn tự xưng là “Cô”, nếu không phải bị điên thì kết hợp với lời nói và hành vi của cậu, vậy thì thời cổ đại cậu hẳn là...
“Em là Thái tử à?”
Dung Đình nuốt xong miếng cơm trong miệng, lúc này mới chậm rãi đáp: “Mẫu hậu, ăn không nói, ngủ không nói nhưng hôm nay có thể ngoại lệ, từ khi Cô sinh ra đã được phụ hoàng lập làm Thái tử, bách quan cũng không có gì dị nghị vì Cô là trưởng tử chính thống của hoàng hậu, đương nhiên là Thái tử.”
Tống Viên trợn mắt há hốc mồm.
Vậy nên, đứa nhỏ xuất hiện trong nhà cô không chỉ là người cổ đại xuyên tới hiện đại mà còn là một vị Thái tử? Càng nghĩ càng thấy hoang đường!
“Em không lừa chị đấy chứ?”
Dung Đình liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: “Dù có lừa gạt cả thiên hạ, Cô cũng sẽ không lừa mẫu hậu.”
Mẫu hậu ở trong lòng cậu, khác hẳn những người khác, thậm chí khác cả phụ hoàng. Cậu sẽ không nói dối với mẫu hậu.
“Vậy hoàng hậu mà em nhắc đến... Là chị à?” Tống Viên vốn dĩ còn cảm thấy ánh mắt của Dung Đình rất trong trẻo, trí tuệ cũng không thấp nhưng giờ lại bắt đầu hoài nghi. Cổ xuyên kim đã đủ khó tin lắm rồi, giờ cô còn phải tiếp nhận việc đứa trẻ này là Thái tử, lại còn... Gì cơ? Cô là hoàng hậu á?
Thôi được rồi, lần trước khi đi du lịch Tử Cấm Thành, lúc đến Khôn Ninh Cung, cô từng đùa với Tạ Nhã rằng có cảm giác như trở về nhà mình vậy nhưng đó chỉ là nói đùa thôi mà!
Cô tự biết rõ bản thân, với chỉ số IQ và EQ của mình, ở trong hậu cung chắc chắn sống không qua nổi nửa tập phim, tuyệt đối là số phận của nhân vật phụ chết sớm, làm sao có thể leo lên vị trí hoàng hậu được? Mọi người đều biết, hoàng hậu thường là nhân vật trùm cuối, nếu không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì chắc chắn phải có người chết. Còn nữa, cô từng đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình xuyên không và nhân vật cô ghét nhất chính là hoàng đế, toàn là dưa già, chẳng có gì đáng tranh giành cả, cô ghét nhất là hoàng đế, làm gì có chuyện đi làm hoàng hậu của anh ta, càng không thể nào sinh con với cái dưa già ấy được!
“Đúng vậy.”
Tống Viên chết sững.
Nói thật, nếu không phải vì những chuyện kỳ lạ xảy ra trong một tuần qua, cô chắc chắn sẽ không tin nổi một chữ cậu bé này nói, thậm chí có khi nghe xong cô sẽ lập tức đưa cậu bé đến đồn cảnh sát. Dù là người lớn hay trẻ con, một khi mắc bệnh thần kinh, lên cơn thì cô cũng không khống chế được, người xa lạ thì phải tránh xa thôi.
Nhưng những chuyện xảy ra trong một tuần đó, chỉ có mình cô biết toàn bộ chi tiết, điều đáng buồn là ngay cả ba mẹ cô cũng không tin rằng cô bị trúng tà.
Có một số chuyện cô không kể với ba mẹ, thậm chí không nói với bạn thân, lúc tỉnh dậy, tóc của cô dài ra rất nhiều! Đó tuyệt đối không phải độ dài có thể mọc được trong một tuần mà ít nhất cũng phải vài năm mới mọc được dài đến thế. Hôm sau tỉnh dậy, cô lập tức đến tiệm cắt tóc để thay đổi kiểu tóc. Từ đó đến nay, mỗi khi thức dậy vào ban đêm để đi vệ sinh, cô đều không dám soi gương.
Còn nữa, cô nhớ rõ ràng đêm hôm trước khi đi ngủ, cô mặc một bộ váy ngủ trắng có in hình dâu tây nhỏ nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, cô chẳng mặc gì cả!
Nếu không phải cô bị trúng tà mà cũng là người xuyên không thì sao?
Tống Viên đặt đũa xuống, hai tay đặt lên vai Dung Đình, nghiêm túc hỏi: “Làm sao mà em biết chị là mẹ em? Em đã từng gặp chị sao?”
“Lúc Cô còn nằm trong tã lót, người đã bỏ phu quân bỏ nhi tử mà rời đi.” Dung Đình nhìn cô với ánh mắt đầy trách móc: “Cô dĩ nhiên đã từng gặp người nhưng đó là khi Cô chỉ mới vài tháng tuổi. Bây giờ thì Cô không còn nhớ nữa.”
“Bỏ chồng bỏ con rời đi?” Tống Viên đứng bật dậy, đi đi lại lại vài vòng trong phòng khách, sau khi bình tĩnh lại, cô quay lại bàn ăn, tiếp tục truy hỏi: “Được rồi, câu hỏi cuối cùng, làm sao mà em tìm được chị? Em làm sao biết được chị là mẫu hậu của em? Theo chị được biết, thời cổ đại không có máy chụp ảnh.”
Dung Đình mặc bộ đồ cổ trang khá phức tạp, nhiều lớp trong ngoài, may mà bây giờ là mùa thu, chứ nếu xuyên đến vào giữa mùa hè, chắc chắn cậu sẽ bị nóng đến mức chết mất.
Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó cẩn thận lấy ra một chiếc túi gấm từ lớp áo trong.
Tống Viên liếc mắt nhìn, đường chỉ trên túi gấm rất đơn giản, không phải kiểu thêu tinh xảo của thời cổ đại, trông có chút kỳ quặc, giống như gấu Brown mà cô rất thích.
Dung Đình mở túi gấm, lấy ra một miếng ngọc Quan Âm, chần chừ một chút rồi đưa cho Tống Viên.
Vừa nhìn thấy miếng ngọc Quan Âm đó, Tống Viên lập tức cau mày, cầm lên xem xét kỹ lưỡng, sắc mặt trở nên khó coi: “Sao em lại có thứ này?”
Cô đặt miếng ngọc xuống, chạy vội vào phòng ngủ, lục tung mọi thứ, hồi cô học đại học, có lần ba cô mang về hai miếng ngọc, một cái là Quan Âm, một cái là Phật, có câu nói rằng nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, ba cô bảo với cô rằng đó là miếng ngọc bội rất quý, dặn cô giữ gìn cẩn thận, đừng làm mất. Lúc đó cô đã trưởng thành rồi, tuy ba không nói rõ nhưng cô hiểu ý, miếng ngọc Phật là của cô, còn miếng ngọc Quan Âm kia là dành cho con rể tương lai của ông ấy.
Thực ra trong một tuần kỳ lạ đó, vào ngày hôm trước, cô đã nhận thấy sợi dây của miếng ngọc bị sờn, đúng lúc một người bạn cấp hai của cô làm việc trong tiệm vàng nói là có thể giúp cô thay dây miễn phí nên cô đã mang cả hai miếng ngọc đi xâu lại, trên đường về cô tiện tay nhét hai miếng ngọc vào túi váy ngủ. Sau đó, vì có quá nhiều chuyện xảy ra, cô hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai miếng ngọc này. Nhưng bây giờ cô lục tung nhà lên cũng chỉ tìm thấy miếng ngọc Phật, còn miếng Quan Âm thì biến mất!
Lẽ nào miếng ngọc mà Dung Đình đang cầm chính là miếng ngọc bị mất của cô?
Dù tìm thế nào cũng vô ích, cô quay trở lại bàn ăn, không còn giữ được sự bình tĩnh như trước nữa, bởi vì cô phát hiện ra một khả năng có thể trong một tuần kỳ lạ đó, cô cũng đã xuyên không!
Trời ạ!
Làm sao chuyện này lại xảy ra với cô được chứ! Điều quan trọng nhất là, cô hoàn toàn không nhớ gì cả!
Muốn chứng minh những chuyện này thật sự đã xảy ra, điều kiện tiên quyết là tất cả những gì Dung Đình nói đều là sự thật.
Tống Viên không phải kiểu người chần chừ lưỡng lự, chuyện đến thì đối mặt thôi, sau một lúc im lặng, cô nhìn về phía Dung Đình lúc này đã ăn uống no nê: “Em tìm được chị nhờ miếng ngọc này à?”
Dung Đình nhìn cô một cái, gật đầu: “Đúng.”
“Vậy em đã đến đây bằng cách nào?” Tống Viên hỏi lại.
Xuyên không không phải như đi máy bay, muốn đi là đi được, chắc chắn phải có một loại môi giới nào đó. Cô thực sự muốn hiểu rõ ngọn nguồn, hơn nữa cũng rất tò mò.
“Cô từng nghe phụ hoàng trò chuyện với quốc sư, ở trong nước có một loại vu thuật đã bị tiên đế cấm đoán từ lâu, ở đó trăm năm hiếm gặp sẽ thấy một con đường, trong ngày đặc biệt vào đúng giờ nhất định, nếu pháp sư làm phép, trong lòng nhẩm tên người mà mình muốn gặp thì người đó sẽ xuất hiện trước mặt.” Dung Đình trầm giọng nói: “Phụ hoàng không biết Cô đã nghe lén họ nói chuyện, đến ngày đó, Cô lén lút trốn mọi người đến mật thất của phụ hoàng, ban đầu Cô nhẩm tên mẫu hậu mà không mở mắt nhưng lại gặp kỳ ngộ.”
“Cô cảm giác miếng ngọc này đã bảo vệ Cô. Dưới trận bão tuyết và đá rơi dữ dội, Cô vẫn bình an vô sự.”
“... À.” Những chuyện này vượt xa phạm vi hiểu biết của Tống Viên, cô là một thiếu nữ chính hiệu lớn lên dưới nền giáo dục khoa học hiện đại, rất khó để lý giải mấy chuyện kỳ bí này, càng đừng nói đến việc chấp nhận.
“Miếng ngọc này là chị đưa cho em sao?” Im lặng một lúc lâu Tống Viên mới nhớ ra hỏi.
Dung Đình gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy dường như không phải là đưa cho cậu. Cậu từng thấy rất nhiều bức họa của mẫu hậu trong mật thất của phụ hoàng, có vài bức trên người mẫu hậu đều đeo một miếng ngọc.
Cậu lén hỏi một lão cung nữ, lão cung nữ là người đã theo mẫu hậu tiến cung từ nhỏ nên biết rất nhiều chuyện về mẫu hậu, lão cung nữ nói rằng mẫu hậu có một đôi ngọc bội, nam là Quan Âm, nữ là Phật, mẫu hậu đã tặng miếng Quan Âm cho phụ hoàng.
Sau đó, cậu lại lén vào mật thất của phụ hoàng, thấy trong ngăn kéo bàn có một số đồ vật, trong đó có miếng ngọc Quan Âm.
Cậu biết đó là của mẫu hậu.
Không ngờ phụ hoàng lại không trân trọng, chỉ tùy tiện để ở đó, không mang theo bên mình, trong cơn tức giận cậu bèn lấy miếng ngọc đi.
Và chỉ vài ngày sau, cậu xuyên không đến đây.
Phụ hoàng từng nói với cậu, thiên hạ này là của hai người họ.
Vậy thì thiên hạ thuộc về vua, ngọc bội của phụ hoàng cũng là ngọc bội của cậu, thế nên cậu nói đó là ngọc của mình cũng không sai.