Theo lệnh xuất ra.

Tiểu đội đạo binh nhanh chóng thay đổi liên tục phương vị, hai gã đạo binh

phụ trách phòng ngự, dựng lên hai mặt thuẫn bài to bằng cửa ván. Các đạo binh

còn lại, đứng đằng sau hai vị đạo binh này.

Tiểu đội đạo binh kết thành một trận thế phòng ngự.

Mà Trần Đạo Huyền, thì được bọn họ bảo vệ ở trung ương.

Phía bên kia.

Thương thế Tần Trảm còn chưa khôi phục, nhìn thấy cảnh tượng khuynh

thiên này, không khỏi nói với Phi Thần Tuyết:

- Sư tỷ, nếu không chúng ta trốn một lát đi.

- Không trốn.

Phi Thần Tuyết nhìn Vũ Hoàng Chung tựa như thái sơn áp đỉnh, áp sát Trần

Đạo Huyền và các nàng, ánh mắt sáng quắc nói:

- Ta tin tưởng hắn.

Tần Trảm:

- ......

- Trần Đạo Huyền! Chịu chết!

Lâm Võ hét lớn một tiếng, Vũ Hoàng Chung tựa như ngôi sao rơi xuống,

mạnh mẽ đánh về phía Trần Đạo Huyền.

Oanh!!!!!

Cơn bão năng lượng khủng khiếp, bùng nổ khi hai bên va chạm.

Nhất thời, trong vô tận hư không đầy rẫy các xạ tuyến năng lượng.

Cũng may ở chỗ này là vô tận hư không, không gian vô cùng vững chắc,

không tồn tại tình huống không gian bị đánh thủng.

Cơn bão năng lượng điên cuồng, thổi ra không biết bao nhiêu vạn dặm.

Dần dần, trung tâm của cơn bão năng lượng lắng xuống.

- Chết... Chết chưa?

Càn Vân điện chủ thở hổn hển, lẩm bẩm nói.

Một khắc cuối cùng, tốc độ rút pháp lực của Vũ Hoàng Chung thật sự quá

mãnh liệt.

Cho dù là hắn căn cơ thâm hậu, pháp lực so với tu sĩ Nguyên Anh bình

thường thâm hậu hơn nhiều, cũng không chống đỡ được Vũ Hoàng Chung rút ra

pháp lực.

ẫ ố ầ

Đây vẫn là dưới tình huống bọn họ có bảy vị chân quân đứng đầu cùng thi

triển, nếu chỉ có một vị...

Càn Vân điện chủ rùng mình một cái, cả người không rét mà run.

Chỉ sợ... Hắn sẽ bị Vũ Hoàng Chung này hút người thành người khô.

Cách đó không xa, Lâm Võ chân quân cũng thở hổn hển, lắc đầu nói:

- Hắn không chết, khí tức của hắn vẫn còn.

Vũ Hoàng Chung bộc phát ra uy năng, so với trong tưởng tượng của Lâm

Võ chân quân còn lớn hơn.

Nhưng mặc dù vậy, vẫn không thể giải quyết Trần Đạo Huyền, nghĩ tới đây,

Lâm Võ chân quân không khỏi cảm thấy uể oải.

Mấy người bọn họ hẳn là nhóm người thực lực mạnh nhất trong thế lực phản

đối của Càn Nguyên Kiếm Tông.

Về phần Nguyên Anh chân quân khác, đối mặt với loại địch nhân như Trần

Đạo Huyền, căn bản là không có tác dụng gì.

Thậm chí, nếu không phải bọn họ cầm Vũ Hoàng Chung trong tay, cũng

không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với Trần Đạo Huyền.

Mấu chốt nhất chính là, Trần Đạo Huyền có thể cùng bọn họ mặt đối mặt

chiến đấu, mà không phải dựa vào thực lực cá nhân nổi bật để đánh du kích với

bọn họ, đã là lấy đoản công của mình đánh với sở trường của địch rồi.

Bọn họ lại đi kéo thêm nhiều tu sĩ Nguyên Anh đồng loạt ra trận, cũng có

chút xấu hổ.

Cơn bão năng lượng tan đi.

Trần Đạo Huyền còn nguyên vẹn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Tần Trảm ở trong pháp thuật phòng ngự do Phi Thần Tuyết bày ra, nhìn

bóng dáng màu trắng ở phương xa kia, khiếp sợ nói:

- Công kích mạnh như vậy, lại ngay cả phòng ngự của đối phương cũng

không thể lay động.

- Công kích vừa rồi bọn Lâm Võ thi triển, tuyệt đối đạt tới cấp độ Nguyên

Thần đạo quân, đáng tiếc, loại thủ đoạn công kích này lại không có hiệu quả đối

với Nguyên Thần đạo quân.

Tần Trảm tự nhiên biết công kích trong miệng sư tỷ đối với Nguyên Thần

đạo quân không có hiệu quả là có ý gì.

Nguyên Thần đạo quân cũng sẽ không ngốc nghếch chờ một đám tu sĩ

Nguyên Anh bày ra trận pháp, rồi lại thúc dục Vũ Hoàng Chung công kích hắn.

Khi Nguyên Thần đạo quân đối mặt với một đám tu sĩ Nguyên Anh, hoặc là

trực tiếp xông vào trận địa địch, đại sát đặc sát, hoặc là dùng chiến thuật thả

diều, du đấu với đối phương.

Tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch đứng tại chỗ, tùy ý đối phương thi triển thủ

đoạn.

ầ ề

Hành động này của Trần Đạo Huyền, hoàn toàn là vì đánh tan lòng tin phản

kháng của tu sĩ ở đây.

Hoặc là nói, đánh tan lòng tin của thế lực phản đối trong Càn Nguyên Kiếm

Tông.

Ở giữa tiểu đội đạo binh, Trần Đạo Huyền vung tay lên, năm đạo binh lại

biến hóa thành vòng tay bằng đồng, đeo ở tay phải.

Làm xong tất cả, Trần Đạo Huyền nhìn về phía đám người:

- Hiện tại, các ngươi phục đi?

Nghe nói như vậy, sắc mặt mọi người ở đây không ngừng thay đổi.

Rốt cục, Lâm Võ chân quân thở dài nói:

- Trần đạo hữu, ta thừa nhận thực lực của ngươi bây giờ vượt lên Vạn Tinh

Hải, hơn nữa lấy tiềm lực của ngươi, cũng sẽ không mưu đồ Càn Nguyên Kiếm

Tông ta.

Nói rồi, Lâm Võ chân quân tự giễu nói:

- Trong Càn Nguyên Kiếm Tông, ngoại trừ Vũ Hoàng Chung này, chắc cũng

không có gì đáng để ngươi mưu đồ. Nhưng vừa rồi ngươi lại tự mình giao Vũ

Hoàng Chung vào tay ta, ta phục rồi!

- Lâm Võ, ngươi...

Càn Vân điện chủ thấy Lâm Võ chân quân chịu thua, có chút khó có thể tin,

run rẩy nói:

- Ngươi đây chính là bán đứng tông môn!

- Mạc sư đệ, thôi.

- Thôi?

Mạc Vô Thần gầm gừ nói:

- Càn Nguyên Kiếm Tông ta từ thượng cổ mà đứng, trải qua gập ghềnh

truyền thừa đến nay, ngươi nói cho ta biết hiện tại lại hướng một thằng nhãi

ranh cúi đầu xưng thần? Ta cho ngươi biết, ta không làm được!

Dứt lời, Càn Vân điện chủ từ trong đám người bay ra ngoài.

- Trần Đạo Huyền, cho dù cả Càn Nguyên Kiếm Tông đều thần phục ngươi,

ta Mạc Vô Thần không phục!

Nói rồi, hắn lại nhìn về phía Phi Thần Tuyết:

- Ta nhìn nhầm ngươi, lúc trước, ta nên đứng về phía Diệp Dận, ít nhất, hắn

sẽ không bán đứng tông môn!

- Trần Đạo Huyền, chết đi!

Rống to một tiếng, Càn Vân điện chủ không chùn bước xông về phía Trần

Đạo Huyền, bày ra một bộ tư thái liều mạng.

ế ắ ầ ể

Thế nhưng, pháp lực hắn gần như cạn kiệt, chỉ dựa vào tu vi thân thể, làm

sao có thể chống lại Thế Giới cảnh tầng hai Trần Đạo Huyền.

Chỉ thấy Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay một búng.

Lồng giam không gian lập tức bao phủ đối phương.

Thế giới lực gia trì, lồng giam không gian của Trần Đạo Huyền mạnh hơn

trước kia không biết bao nhiêu lần.

Ít nhất, một vị chân quân đứng đầu hao hết pháp lực, chỉ dựa vào tu vi thân

thể là tuyệt đối không cách nào phá vỡ.

Chỉ thấy lồng giam không gian không ngừng co rút lại, cuối cùng, biến thành

một viên bi giống như hạt thủy tinh, bị Trần Đạo Huyền thu vào trong tay áo.

Thấy Trần Đạo Huyền trấn áp Càn Vân điện chủ, mà không phải giết hắn.

Lâm Võ chân quân bao gồm cả Phi Thần Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm.

Lại nói tiếp, Càn Vân điện chủ khác với Diệp Dận.

Nói đến cùng, Diệp Dận không phải một lòng vì tông môn, hắn có tư tâm

của mình, mà Càn Vân điện chủ cùng Lâm Võ chân quân đều là một lòng vì

Càn Nguyên Kiếm Tông.

Nếu Trần Đạo Huyền trong lúc hai nhà liên minh trực tiếp chém giết hai

người này, tất sẽ tạo thành lòng người Càn Nguyên Kiếm Tông dao động.

Thậm chí, ngay cả hơn năm ngàn luyện khí sư tứ giai bị hắn thu vào trong

túi, đều sẽ sinh ra tâm phản loạn.

Vũ lực thực sự rất quan trọng, nhưng khi điều hành một thế lực, vũ lực

không phải là tất cả, đôi khi, nhân tâm càng quan trọng hơn.

Lấy thực lực của Trần Đạo Huyền, đích xác có thể dễ dàng chém giết tất cả

thế lực phản đối trong Càn Nguyên Kiếm Tông.

Nhưng cứ như vậy, lòng người Càn Nguyên Kiếm Tông liền tan đi.

Hắn còn trông cậy vào đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông, tương lai thay hắn

quản lý Vạn Tinh Hải cùng Xuất Vân quốc.

Dù sao, chỉ dựa vào tộc nhân Trần gia, muốn quản lý tốt Vạn Tinh Hải và

Xuất Vân quốc, căn bản là thiên phương dạ đàm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play