Khương Trĩ Nguyệt trở về ký túc xá, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Cô giặt áo của “Bking Lâm”, cẩn thận phơi lên ban công, còn tỉ mỉ vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo.
Lục Kiều Kiều vừa về đến thì nghe thấy tiếng cô đang ngân nga một giai điệu nhỏ ngoài ban công. "Trĩ Nguyệt, cậu không phải bị tức đến hóa ngốc rồi chứ?"
"Trà sữa, đường đầy đủ đây." Trưởng phòng đưa cho cô cốc trà sữa với vẻ an ủi, "Người đi trên đường cũng có thể bị nồi từ trên trời rơi trúng, chuyện của cậu chẳng là gì đâu!"
Khương Trĩ Nguyệt nắm lấy một lọn tóc, lần lượt đưa cho các bạn cùng phòng ngửi thử. Sau khi chắc chắn không còn mùi sốt mè nữa, cô mới yên tâm trèo lên giường.
**
Chiều hôm sau, vào lúc bốn giờ, vòng phỏng vấn đầu tiên của hội sinh viên được tổ chức tại tầng ba của trung tâm hoạt động sinh viên. Khương Trĩ Nguyệt trang điểm nhẹ nhàng, sau đó cùng các bạn cùng phòng đã "vũ trang đầy đủ" xuất phát.
Theo thông tin nội bộ, Ban Thư ký sẽ ưu tiên chọn người dựa trên ngoại hình, còn Ban Vệ sinh, nơi có ít người đăng ký, thì hoàn toàn dựa vào may mắn.
Tại sảnh tầng ba, các ứng viên xếp thành năm hàng dọc ngay ngắn theo từng ban. Phía trước mỗi hàng đều có bảng chỉ dẫn tên ban, các anh chị năm hai phụ trách lần lượt kiểm tra thông tin từng người.
Khương Trĩ Nguyệt tìm được hàng của Ban Vệ sinh. Phía trước cô có ba nam một nữ, cô gái duy nhất đang ôm điện thoại, nhỏ giọng lẩm nhẩm "100 quy tắc phỏng vấn".
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán sáng, làn da rám nắng khỏe khoắn.
Một chị phụ trách bước đến gọi tên: "Lương Lê, chuẩn bị, phòng 302, đừng đi nhầm."
Cô gái như bị giẫm phải đuôi, ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng hốt nhìn chị phụ trách: "Rõ... Đã rõ ạ!"
Trưởng phòng của Khương Trĩ Nguyệt từng tìm hiểu qua, mỗi năm ban này chỉ tuyển tám người, mà hiện tại hàng chỉ có năm người.
"Không cần phải căng thẳng thế đâu."
Khương Trĩ Nguyệt nhìn thấy vai cô gái run lên, sắc mặt trắng bệch, định nói vài câu an ủi như "đừng lo lắng quá", nhưng đối phương đã bước đi với dáng vẻ lóng ngóng, tay chân không phối hợp, tiến về phía phòng phỏng vấn.
Có lẽ vì thời gian eo hẹp, Lương Lê vừa vào chưa được bao lâu thì chị phụ trách đã bước ra, ra hiệu cho những người còn lại vào cùng một lúc.
"Ối trời, đây là phỏng vấn nhóm à? Tôi nghe nói có cả kiểu thảo luận nhóm không người lãnh đạo."
"Sao tôi lại cảm giác là họ muốn xử lý luôn chúng ta như một mớ rác?"
Hai nam sinh phía trước không ngừng bàn tán, đoán già đoán non về ý đồ của những người trong phòng phỏng vấn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Từ lúc đứng ở sảnh, Khương Trĩ Nguyệt đã chăm chú đọc kịch bản mà anh Lý gửi đến. Đây là bài tập luyện cố định mỗi tháng, yêu cầu cô phải phân tích tâm lý của từng nhân vật để chọn cảm xúc phù hợp cho việc lồng tiếng.
Vì vậy, cho đến khi bước vào phòng phỏng vấn, ánh mắt cô vẫn chưa rời khỏi màn hình điện thoại.
Vừa bước vào phòng, ánh mắt Khương Trĩ Nguyệt như rơi vào trạng thái lơ mơ.
Lương Lê đứng giữa phòng, hai tay đan vào nhau, đặt trước người đầy căng thẳng. Phía dưới có khoảng bảy, tám người đang ngồi, ngoài trưởng Ban Vệ sinh với phong thái ung dung, còn lại đều là những nhân vật tinh anh thuộc Ban Chủ tịch.
Khương Trĩ Nguyệt vô tình nhìn thấy tên thật của Garfield – Mao Kiệt.
Garfield, kết hợp với Jerry nhỏ, đúng là một sự pha trộn thú vị.
Có vẻ trưởng ban nhận ra bầu không khí khá gượng gạo, anh khẽ hắng giọng, sau đó yêu cầu mọi người lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Nhưng đây không phải kiểu giới thiệu đơn giản, Ban Chủ tịch sẽ dựa vào sở trường và sở thích mà ứng viên nói để đặt các câu hỏi truy vấn. Vì vậy, khi nam sinh đầu tiên nói rằng sở trường của mình là "rất thích cười", Mao Kiệt ngay lập tức đưa ra một thử thách khó nhằn.
Anh ta chỉ vào người ngồi cuối hàng bên phải, gần cửa sổ, nở một nụ cười có vẻ thân thiện: "Thử xem nụ cười của cậu có thể làm anh ấy cười không."
Người ngồi gần cửa sổ theo lời quay đầu lại, ánh mắt bình thản, chỉ lướt qua hàng người đang đứng phỏng vấn. Khi ánh mắt ấy dừng lại ở cô gái cuối cùng trong hàng, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười hiếm hoi.
Khương Trĩ Nguyệt mím môi, cảm thấy vành tai hơi nóng lên, cô lập tức quay mặt đi, nhìn về phía khuôn mặt tròn trĩnh của Garfield để tránh ánh mắt ấy.
Mao Kiệt thúc giục: "Cậu đứng đó làm gì? Mau qua đi chứ."
Nam sinh "thích cười" cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo hơn cả khóc, chậm rãi bước đến trước mặt người được gọi là Hạ Tùy. Nhưng khi đứng gần, khóe miệng cậu ta bắt đầu co giật.
Phải công nhận rằng, nam sinh này có vẻ ngoài trắng trẻo, thanh tú, nếu đặt vào một câu chuyện nào đó, chắc chắn sẽ là nhân vật được yêu thích. Nhưng tiếc thay, đối diện cậu là một người với gương mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm. Dù cậu có cố gắng cười thế nào, khóe miệng của Hạ Tùy vẫn giữ nguyên, thậm chí còn có xu hướng trễ xuống.
Điện thoại đặt trên bàn của Hạ Tùy sáng lên, ánh mắt anh cụp xuống, giọng nói trầm thấp vang lên: "Xin lỗi, tôi cần xem một tin nhắn."
Nam sinh không chịu nổi áp lực, đành thở dài nhận thua, lặng lẽ quay lại hàng.
Đến lượt Khương Trĩ Nguyệt, cô chỉ đơn giản giới thiệu: "Khương Trĩ Nguyệt, ngành Báo chí."
Lời giới thiệu quá ngắn gọn, hoàn toàn phù hợp với hình tượng một "cool girl".
Mao Kiệt, có lẽ vì lương tâm trỗi dậy khi đối diện với đàn em khóa dưới, không làm khó cô. Nhưng thư ký trưởng ngồi bên cạnh anh ta lật xem hồ sơ, ngẩng đầu hỏi: "Em có sở thích hoặc sở trường gì không?"
Khương Trĩ Nguyệt gật đầu, đáp rõ ràng: "Lồng tiếng."
Thư ký trưởng tiếp tục: "Có thể nói cụ thể hơn không?"
Khương Trĩ Nguyệt mỉm cười ngoan ngoãn: "Chỉ là một dạng kỹ năng giả giọng thôi ạ."
Vừa dứt lời, mấy nam sinh trong phòng không nhịn được bật cười, Mao Kiệt là người cười lớn nhất, ánh mắt liên tục trao đổi với người bạn ngồi gần cửa sổ. Nhưng Hạ Tùy hoàn toàn không để ý, như thể anh là một đóa "hoa tuyết thanh cao" giữa thế giới đầy bụi bẩn.
Nhận ra ý nghĩa mờ ám trong câu nói, thư ký trưởng cố nhịn cười, nghiêm túc nói: "Chúng ta công bằng một chút nhé. Em thử lồng tiếng cho anh ấy – học trưởng ngồi gần cửa sổ, để chúng tôi có thể thưởng thức tài năng của em được không?"
Khương Trĩ Nguyệt máy móc quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay vào đôi đồng tử đen láy của nam sinh.
Ánh nhìn của hai người chạm nhẹ vào nhau trong không trung, cô rõ ràng bắt được ý cười sâu xa ẩn hiện trong đáy mắt anh.
Giây tiếp theo, trong đầu cô tự động vang lên một đoạn nhạc nền—
“Tôi là Bking ngầu nhất, cảm nhận ánh mắt cực ngầu của tôi.
Nếu tôi là Bking, em sẽ yêu tôi chứ? Em sẽ yêu tôi chứ?”
"…"
Khương Trĩ Nguyệt khẽ nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Thật ra, em cũng rất thích cười."
Thư ký trưởng ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu ra ý cô: "Ý em là muốn thử thách giống người trước?"
Khương Trĩ Nguyệt giả vờ ngượng ngùng, đưa tay vén lọn tóc bên tai, nhẹ nhàng cài ra sau: "Được không ạ?"
Thư ký trưởng nhìn quanh đồng nghiệp, rồi nói: "Chúng tôi không có ý kiến, nhưng em phải hỏi ý kiến người trong cuộc."
Từ đầu buổi phỏng vấn đến giờ, Hạ Tùy – người như tượng điêu khắc sống, không nói một lời nào – chậm rãi gõ ngón tay lên mặt bàn, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Được thôi."
Khương Trĩ Nguyệt bước đến trước mặt anh, nở một nụ cười mà cô tự tin là thân thiện nhất.
Cô bé cười với đôi mắt cong cong, khóe môi trời sinh tạo thành một đường cong mềm mại. Nhưng trong lòng Hạ Tùy lại nảy ra một suy nghĩ khác, anh cố tình giữ chặt đường nét môi, không để nụ cười xuất hiện, muốn xem cô sẽ làm thế nào.
Anh nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn.
Khương Trĩ Nguyệt bất ngờ nhận một "đòn tấn công" sắc đẹp, trái tim cô như bị đánh trúng, nhịp đập bất giác tăng nhanh vài nhịp. Cô chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung, im lặng quan sát khuôn mặt anh nhiều lần.
Không giống người bị liệt cơ mặt chút nào nhỉ.
Cô từ từ giơ tay lên, ánh mắt không rời khỏi anh, chậm rãi đưa tay đến bên tai anh, rồi nhẹ nhàng chạm vào dái tai của anh.
Khương Trĩ Nguyệt dịu dàng nói: "Đàn anh, anh cười một chút đi. Em đã giúp anh nhấn công tắc rồi này."
Đầu ngón tay cô mát lạnh, áp lên dái tai của anh, mang đến một cảm giác không thể bỏ qua.
Mọi người trong phòng đều há hốc mồm kinh ngạc. Ai cũng nhớ rõ vài ngày trước, trên diễn đàn trường vẫn còn lan truyền câu chuyện về việc một nữ sinh làm bẩn ghế sau xe của Hạ Tùy và bị anh túm cổ áo ném ra ngoài.
Vậy mà hôm nay, anh lại để một đàn em khóa dưới chạm vào dái tai mình.
So với cơn sóng dữ ngầm dâng lên trong lòng mọi người, Hạ Tùy vẫn bình thản ngồi đó, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngón tay đang cong của anh buông lỏng, hàng mi dài và rậm tựa như chiếc lông vũ rơi theo làn gió, nhẹ nhàng lướt qua trái tim Khương Trĩ Nguyệt.
"Em muốn tôi cười thế nào?" Anh nhướng mày, giọng điệu đặc biệt dễ chịu, như thể đang rất chiều ý cô.
Khương Trĩ Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh: "Chỉ cần... cười tùy ý một chút là được."
Khóe môi Hạ Tùy hơi nhếch lên, nụ cười nhạt thoáng hiện, giọng anh trầm thấp: "Tôi cười rồi, em có thể buông tay ra chưa?"
Khương Trĩ Nguyệt lập tức thả tay đang nắm dái tai anh, như kẻ trộm bị bắt quả tang, vội vàng giấu tay ra sau lưng rồi chạy biến về hàng của mình.
Buổi phỏng vấn kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi lớp học.
Khương Trĩ Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn, ngón tay từng chạm vào dái tai "Bking" vô thức co lại. Cô dùng móng tay cào nhẹ vào phần thịt mềm nơi đầu ngón tay, tranh thủ lúc không ai để ý, thở dài một hơi thật sâu.
Hình tượng "cool girl" mà cô cố xây dựng chưa kịp thành hình đã hoàn toàn sụp đổ trước mặt "Bking".
Cô còn chưa kịp thở xong, bỗng cảm nhận được một ngón tay chạm nhẹ vào vai mình từ phía sau.
Lương Lê đứng đó, ánh mắt ngập ngừng nhìn cô, sau vài giây cân nhắc mới mở lời: "Tớ là Lương Lê, lớp Báo chí 2. Chào cậu nhé."
Khương Trĩ Nguyệt lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu vài lần, cuối cùng rút ra kết luận: "Cậu cũng học Báo chí à? Trùng hợp ghê." Nhưng hai lớp thường xuyên học chung các môn tự chọn, vậy mà cô lại không có chút ấn tượng nào về người này.
Lương Lê: "..."
Cô ấy ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Lúc nãy cậu giỏi thật đấy, học trưởng đó trông không dễ chọc chút nào."
Vừa dứt lời, "học trưởng không dễ chọc" đẩy cửa bước ra. Không biết anh có nghe thấy câu nói vừa rồi không, nhưng rõ ràng Lương Lê bị dọa đến đứng hình tại chỗ.
Hạ Tùy lặng lẽ đứng ở cửa lớp, hơi nghiêng đầu, cằm anh khẽ hất lên: "Lại đây."
Lại đây? — Nghe thử xem, đúng kiểu gọi chó con!
Khương Trĩ Nguyệt nghĩ đến việc anh đã giúp mình, miễn cưỡng kiềm chế sự không tình nguyện trong lòng, bước đến gần anh: "Học trưởng, áo khoác của anh em sẽ trả lại vào buổi học tự chọn tuần sau, được không?"
Hạ Tùy không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Chiêu vừa rồi, ai dạy em thế?"
Khương Trĩ Nguyệt bỗng dưng cảm thấy chột dạ, cô đưa tay gãi nhẹ má, ngước mắt nhìn anh, giọng nhỏ xíu: "Anh trai em hồi nhỏ từng nuôi một con chó Dachshund không thích cười, mỗi lần bóp tai nó là nó lè lưỡi cười ngay."
*Chó Dachshund: còn được gọi là chó lạp xưởng.
Nói cách khác, tất cả là do anh trai em dạy cả.
Một cú đổ lỗi hoàn hảo.
Hạ Tùy hẳn là nên ghi âm lại lời này để phát cho anh trai Khương Trĩ Nguyệt nghe mới phải. Anh nghiến nhẹ răng hàm, rồi bất ngờ bước lên một bước. Mùi hương gỗ lạnh lẽo từ người anh lập tức xộc vào mũi Khương Trĩ Nguyệt.
Khi Khương Trĩ Nguyệt hoàn hồn lại, ngón tay thon dài của nam sinh đã kẹp lấy dái tai bên trái của cô.
Cô theo phản xạ co rụt cổ lại.
Chưa đầy vài giây sau, Hạ Tùy buông tay, trên mặt không có vẻ khó chịu như cô tưởng tượng, khóe môi anh vẫn còn vương chút ý cười chưa tan: "Hòa nhau rồi."
Khương Trĩ Nguyệt: "?"
Là ý anh muốn nói: Anh làm chó, em cũng làm chó, thế là chúng ta hòa nhau sao?
Cô mím chặt môi, sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ buột miệng nói ra mấy câu kiểu như "mùi bò khô vị cha anh".
**
Phát thanh viên phụ trách chương trình buổi chiều gần đây xin nghỉ, nên thầy cô trong Đoàn trường sắp xếp các phát thanh viên khác thay phiên trực. Hôm nay đến lượt Khương Trĩ Nguyệt, nhưng cô lại quên mất.
Giấc ngủ trưa kéo dài đến tận ba giờ chiều, vừa tỉnh dậy, cô cầm lấy điện thoại thì thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ người phụ trách, suýt chút nữa làm điện thoại nổ tung.
Thói quen để điện thoại luôn ở chế độ im lặng đúng là không tốt chút nào.
Lục Kiều Kiều, người bạn cùng phòng với cô, vốn ngủ không sâu. Nghe tiếng động nhỏ từ phía Khương Trĩ Nguyệt khi cô ngồi dậy, Lục Kiều Kiều cũng mơ màng tỉnh dậy.
Khương Trĩ Nguyệt vội vàng thu dọn đồ đạc: "Tớ làm ồn cậu à? Tớ phải đi trực, sắp muộn rồi."
Lục Kiều Kiều nhìn đồng hồ, ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt lười biếng nhìn theo bóng dáng bận rộn của bạn: "Trĩ Nguyệt, cậu có thấy mệt không? Sau này vào Hội Sinh viên, cậu còn thời gian để ngủ không?"
"Ban Vệ sinh không bận lắm đâu, cậu yên tâm đi."
Nói xong, Khương Trĩ Nguyệt xách túi rời khỏi ký túc xá. Nhưng chưa đi được năm phút, điện thoại cô để quên trên giường bỗng đổ chuông.
Lục Kiều Kiều cầm lên, trên màn hình hiển thị: "Anh trai".
Cô tắt máy, định nhắn tin lại cho đối phương rằng Khương Trĩ Nguyệt không có ở đây, nhưng người bên kia vẫn kiên nhẫn gọi lại.
Không còn cách nào khác, Lục Kiều Kiều đành nghe máy: "Chào anh, em là bạn cùng phòng của Trĩ Nguyệt. Cậu ấy để quên điện thoại ở ký túc xá, khi nào về em sẽ nhắc cậu ấy gọi lại cho anh."
Đầu dây bên kia, Khương Biệt ngừng lại một chút, giọng nói điềm đạm: "Không cần gọi lại đâu, phiền em nhắn với em ấy, sau này đừng nhận mấy việc linh tinh nữa."
Lục Kiều Kiều nghe vậy, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Khương Trĩ Nguyệt vất vả tham gia các hoạt động, chạy ngược chạy xuôi. Cậu ấy bận rộn như vậy là vì ai? Không phải vì bản thân anh không đủ khả năng, phải dùng học bổng của em gái để kết hôn sao!
Lục Kiều Kiều thấy bất bình thay bạn mình, suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Anh là anh trai của Trĩ Nguyệt, cậu ấy tham gia nhiều hoạt động như vậy cũng là vì muốn giúp anh có tiền cưới vợ. Em nghĩ anh nên thông cảm cho cậu ấy một chút."
Khương Biệt nhất thời không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dù anh đã trưởng thành, nhưng đến giờ vẫn độc thân, thậm chí còn chưa từng có ý định sẽ kết hôn vội vàng trong tương lai.
Lục Kiều Kiều kiên nhẫn giải thích từ đầu, kể lại từ lúc khai giảng đến giờ Khương Trĩ Nguyệt đã vất vả thế nào để kiếm điểm rèn luyện đạo đức, cuối cùng còn nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Tất cả là để anh có thể kết hôn đấy."