Nhìn theo Dương thị và Tống Trường Sách rời đi, Liễu Tương liền trở về phòng thay y phục, trở về mới ba ngày, tủ y phục của nàng đã được Dương thị nhét đầy ắp.

Liễu Tương đứng trước tủ y phục nhìn bộ váy sau còn đẹp hơn bộ váy trước, hoa mắt, cuối cùng vẫn nghe Dương thị thay bộ váy dài đỏ thẫm.

Váy dài là kiểu dáng thường mặc của Liễu Tương, thắt eo và tay áo hẹp, chỉ là thiếu đi bao cổ tay nhưng Liễu Tương cũng rất thích, nàng lại lấy một xâu chuông có màu tương tự trong hộp trang điểm ra đeo bên hông, lúc này mới hài lòng đi tìm Liễu Thanh Dương.

Sau khi Liễu Thanh Dương cất lễ vật vào xe, đang muốn cho người đi mời Liễu Tương liền thấy nàng bước nhanh đến từ trong hành lang.

Cô nương mặc một thân áo đỏ rực nổi bật lên mười phần linh khí, nụ cười duyên dáng, thoáng chốc khiến ông như thấy lại hình bóng trong ký ức.

Ngón tay Liễu Thanh Dương đặt ở phía sau khẽ nhúc nhích.

Từng có lúc, cũng có một cô nương từ nơi đó bước về phía ông.

"Phụ thân."

Từ xa Liễu Tương đã nhìn thấy Liễu Thanh Dương, rảo bước nhanh chóng chạy đến trước mặt ông, kéo cánh tay ông nói: "Phụ thân đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi."

Liễu Thanh Dương quay đầu: "Ừm."

Liễu Tương nhanh chóng liếc nhìn Liễu Thanh Dương, xem ra không phải ảo giác của nàng, từ sau khi cha hồi kinh thì nghiêm túc hơn rất nhiều, trên mặt cũng không còn nụ cười gì nữa.

Nếu là trước kia nàng đổi y phục mới, khẳng định phụ thân sẽ cởi mở cười một tiếng, cũng tự hào nói nữ nhi nhà ông đẹp nhất.

Liễu Tương mơ hồ hiểu được có lẽ là bởi vì nơi này khắp nơi đều có bóng dáng của mẫu thân, phụ thân thấy vật nhớ người.

Trên đường đi, Liễu Tương biến đổi cách đùa bỡn Liễu Thanh Dương vui vẻ, Liễu Thanh Dương biết tâm tư của nữ nhi, liền đè nén buồn bực trong lòng nói đùa với nàng, lúc sắp tới Kiều gia, thần sắc ông mới lại ngưng trọng lên.

Xe ngựa của Liễu gia vừa mới dừng lại, Kiều đại phu nhân Thôi thị liền tiến lên đón.

Đợi Liễu Thanh Dương xuống xe ngựa, bà hơi cúi đầu: "Liễu đại tướng quân."

Liễu Thanh Dương đáp lễ, gọi một tiếng: "Đại tẩu."

Thôi thị bởi vì tiếng đại tẩu này mà giật mình.

Lần trước khi nghe được tiếng "đại tẩu" này đã là chuyện của mười tám năm trước. Thời gian thấm thoát, cảnh còn người mất, Thôi thị nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ này, hơi có chút cảm khái: “Đã mười tám năm rồi, muội phu vẫn tốt chứ?"

Trước khi bà gả đến Kiều gia đã biết Liễu Thanh Dương và Kiều Uyển Du là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, bà nhìn họ bên nhau, nhìn họ thành thân, nhìn nữ nhi của bọn họ sinh ra, cũng nhìn ông bi thương muốn chết ở trước quan tài của bà ấy. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Bà đã chứng kiến tình cảm nồng đậm của bọn họ, cũng chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt của bọn họ.

Không chỉ bà, còn có tất cả mọi người trong Kiều gia, còn có thân bằng hảo hữu của bọn họ, trong kinh thành này, khắp nơi đều có dấu chân của bọn họ, cũng bởi vậy, Liễu Thanh Dương mới không ở lại được, không biết cách mười tám năm lại trở về, nỗi đau của ông hẳn cũng đã buông xuống.

“Đa tạ đại tẩu quan tâm, tất cả đều tốt." Liễu Thanh Dương nói.

Liễu Tương đợi bọn họ hàn huyên một lúc mới vén rèm xe lên.

Nàng đi xuống khỏi ghế đẩu theo quy củ, đứng ở phía sau Liễu Thanh Dương ngoan ngoãn hành lễ với Thôi thị: "Gặp qua đại cữu mẫu."

Từ khoảnh khắc Liễu Tương xuất hiện, tầm mắt Thôi thị vẫn không rời khỏi mặt nàng.

Giống, quá giống!

Nhất là lúc cười lên, hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ kia, quả thực là một khuôn mẫu khắc ra.

Mãi đến khi giọng nói hành lễ của Liễu Tương truyền đến bà mới lấy lại tinh thần, đè nén ngàn vạn nỗi lòng, nói: "Đây là Chiêu Chiêu à, chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi."

Chiêu Chiêu?

Liễu Tương hơi sững sờ, không rõ nguyên nhân nhìn về phía Liễu Thanh Dương.

Liễu Thanh Dương vẻ mặt như thường, gật đầu: "Vâng."

Liễu Tương giật giật môi, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

Thôi thị là người khôn khéo cỡ nào, đương nhiên cũng nhìn ra cái gì nhưng bà không nhiều lời, chỉ tiến lên nắm tay Liễu Tương, ôn hòa nói: "Chúng ta đi vào đi, ngoại tổ phụ của con rất nhớ con."

Liễu Tương ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Trong thính đường Kiều gia, Kiều lão tiên sinh mang theo những người khác của Kiều gia ngồi chờ đã lâu, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đáy mắt đục ngầu của Kiều lão tiên sinh hiện lên một tia sáng, các vãn bối cũng đều quay đầu nhìn.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên bóng dáng đỏ rực ấy.

Đám tiểu bối chỉ cảm thấy cô nương trước mặt xinh đẹp không gì sánh được, còn những người thuộc thế hệ trước của Kiều đại gia cũng thoáng giật mình. Trong thoáng chốc, bọn họ như nhìn thấy tiểu muội cười nhẹ nhàng đi về phía của bọn họ.

Kiều đại gia hoàn hồn đầu tiên, quay đầu lo lắng nhìn về phía của Kiều lão tiên sinh, quả nhiên thấy hốc mắt lão gia tử đã ướt át.

Liễu Tương đi theo sau lưng Liễu Thanh Dương bước vào đại sảnh, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người nàng.

Dù sao cũng là tướng quân từng trải qua chiến trường được thánh thượng thân phong, mặc dù nàng khẩn trương nhưng cũng không rụt rè, sau khi Liễu Thanh Dương hành lễ xong, nàng cung kính hành lễ vấn an với lão gia tử.

Kiều lão tiên sinh nhìn cốt nhục của nữ nhi đã trưởng thành, vừa vui mừng vừa kích động, từ ái nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, mau đứng lên."

Liễu Tương đứng dậy, dưới sự dẫn dắt của Thôi thị, nàng lần lượt hành lễ với các trưởng bối rồi đến người cùng thế hệ, tiểu bối của Kiều gia đều đứng dậy đáp lễ.

Lễ tiết qua đi, Liễu Tương đưa lên lễ vật Dương thị chuẩn bị sẵn, cũng nhận được một đống quà đáp lễ.

Sau khi hàn huyên xong, Thôi thị liền nói: "Phụ thân, Tương Niên, Nguyệt Hoa, Nguyệt Thù đều là lần đầu tiên gặp Chiêu Chiêu sau khi lớn lên, các tiểu bối ở chỗ này cũng câu nệ, vừa vặn hậu hoa viên xuân sắc, không bằng để bọn chúng dẫn Chiêu Chiêu đi dạo."

Kiều lão tiên sinh gật đầu nói: "Ừm, đi đi, Tương Niên, chăm sóc muội muội cho tốt."

Kiều Tương Niên đứng dậy chắp tay cung kính đáp: "Vâng."

Đám tiểu bối cung kính cáo lui.

Ra khỏi phòng, Kiều Tương Niên dẫn mấy người từ từ đi ra hoa viên.

Tuy là họ hàng dòng chính nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, khó tránh khỏi có chút xa cách, trong lúc nhất thời lại không có người mở miệng trước.

Tứ cô nương thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn Liễu Tương, phát hiện Liễu Tương nhìn qua liền vội vàng dời tầm mắt đi, Nhị công tử thì thản nhiên hơn rất nhiều, thấy Liễu Tương phát hiện hắn nhìn mình thì liền thản nhiên cười với nàng.

Đúng như Dương thị nói, Kiều nhị công tử trong sáng yêu cười.

"Ta nên gọi muội là Chiêu Chiêu hay là A Tương?" Kiều Tương Niên thả chậm bước chân, phá vỡ trầm mặc.

Liễu Tương đối diện với cặp mắt mang theo sương lạnh kia, hơi ngẩn người, sau đó nói: "Đều được cả."

Đôi song sinh này có thể nói gần như là giống nhau như đúc, nhưng chỉ cần tinh tế quan sát liền rất dễ phân biệt.

Một người nghiêm nghị lạnh lùng, một người cười rộ lên đôi mắt như trăng khuyết.

Kiều Tương Niên dừng một chút, nói: "Năm ngoái nghe tin Chiêu Chiêu biểu muội lập chiến công, được Thánh thượng thân phong làm Vân huy tướng quân, chúng ta đều rất tự hào."

"Đúng đấy." Kiều Hữu Niên tiếp lời: "Lúc ấy ta nghe xong vừa mừng vừa sợ, trong trí nhớ ta rõ ràng muội còn là một đứa trẻ, vậy mà trong nháy mắt đã thành bậc anh hùng lập được chiến công."

Không đợi Liễu Tương mở miệng, Tứ cô nương Kiều Nguyệt Thù liền nói: "Chiêu Chiêu biểu tỷ thật lợi hại."

Liễu Tương cười nói: "Muội nghe nói đại biểu ca đã vào Hàn Lâm, nhị biểu ca vào Hình bộ, tam biểu tỷ tinh thông cầm kỳ thi họa, tứ biểu muội cực giỏi âm luật, múa lại cực kỳ xuất sắc, Chiêu Chiêu cũng rất kính nể, lúc đến phụ thân còn nói muốn Chiêu Chiêu phải học hỏi biểu huynh, biểu tỷ và biểu muội nữa."

Đây là lần đầu tiên nàng tự xưng Chiêu Chiêu, cũng là lần đầu tiên biết nàng còn có cái tên này, mặc dù nhìn như thuận miệng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không quen.

Liễu Tương nói mấy câu đã chứng minh nàng không phải hoàn toàn không biết gì về biểu huynh muội, trong lòng huynh muội Kiều gia thoải mái, quan hệ vô hình trung cũng kéo gần lại không ít, Liễu Tương thở phào nhẹ nhõm, rất cảm kích Dương thị. Nếu không phải Dương thị đã sớm dặn dò, sợ là nàng đã lúng túng không biết nói gì nữa rồi.

Máy nói vừa mở ra, tức khắc nhiệt huyết bốc lên.

Kiều Nguyệt Hoa cũng mở miệng: "Lần này Chiêu Chiêu biểu muội trở về còn muốn đi biên quan không?"

Liễu Tương gật đầu nói: "Đợi phụ thân xử lý xong công vụ, sẽ phải trở về biên quan."

Kiều Nguyệt Hoa giật mình, lại nói: "Khó khăn lắm mới trở về một chuyến, nên ở lại lâu hơn một chút chứ?"

"Ừm, phụ thân nói, ngắn thì ba tháng, lâu là nửa năm." Liễu Tương nói.

Kiều Nguyệt Hoa đăm chiêu ừm một tiếng.

Mẫu thân còn để ý hôn sự của Chiêu Chiêu biểu muội, nếu như trong thời gian ngắn như vậy liền rời đi, sợ là không cách nào chu toàn.

Lúc này Kiều Nguyệt Thù chú ý tới lục lạc bên hông Liễu Tương, hiếu kỳ nói: "Chiêu Chiêu biểu tỷ, lục lạc này tỷ mang về từ biên quan sao? Thật là độc đáo." ( truyện trên app T Y T )

Liễu Tương thấy nàng thích, lập tức lấy xuống đưa qua: "Đây là chuông bạc ở biên quan, màu sắc là do chính ta tự nhuộm, nếu tứ biểu muội thích, liền tặng cho muội."

Mặc dù Kiều Nguyệt Thù thích nhưng cũng không lập tức đón lấy mà nghĩ nghĩ, sau đó gỡ ngọc bội bên hông xuống: "Vậy chúng ta trao đổi đi."

Liễu Tương nhìn ra nàng ấy quả thật thích, chỉ là do quy củ gia giáo gò bó, không muốn nhận không đồ, nàng liền nhận lấy ngọc bội nói: "Được, ngọc bội này của tứ biểu muội nhìn quý trọng, ta kiếm lời rồi."

Kiều Nguyệt Thù cầm chuông yêu thích không buông tay: "Ta chưa từng thấy qua lục lạc nào độc đáo như thế, màu sắc này cũng thật xinh đẹp, rõ ràng là ta kiếm lời."

Kiều Hữu Niên nghe không nổi nữa, nói: "Được được được, các muội đừng tranh, coi như cả hai đều có lời được chưa.”

Mấy người đều nở nụ cười, trải qua chuyện này lại thân cận hơn chút, sau đó Kiều Nguyệt Xu kéo tay Liễu Tương nói không ngừng, phần lớn đều hỏi phong tục tập quán ở biên quan, chuyện lạ lý thú, Liễu Tương vừa kiên nhẫn trả lời, vừa âm thầm cảm thán, Dương thị nói không sai, vị biểu muội này quả thật là một người rất hoạt bát.

Những người khác đều lặng lẽ nghe Liễu Tương kể chuyện ở biên quan, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi một câu mình cảm thấy hứng thú, khi Liễu Tương nói mỏi rồi thì bọn họ lại kể cho nàng câu chuyện lý thú trong kinh.

"So với biên quan, kinh thành thật nhạt nhẽo, sa mạc cát vàng, tuấn mã lao nhanh, tự do mà nhiệt liệt." Kiều Nguyệt Thù nói: "Không biết tương lai muội có thể may mắn tận mắt đi xem cảnh đẹp này được không."

"Đó là bởi vì Tứ biểu muội sống quen ở đây nên mới không cảm nhận được, tỷ đã luôn khao khát muốn đi Ngọc Kinh từ lâu." Liễu Tương nói.

"Thật sao?"

Kiều Nguyệt Thù nói: "Vậy chờ Chiêu Chiêu biểu tỷ rảnh rỗi, muội cùng Chiêu Chiêu biểu tỷ đi dạo một vòng."

Tất nhiên là Liễu Tương đồng ý.

Lúc này, Kiều Nguyệt Thù như nghĩ tới điều gì, lại nói: "Chiêu Chiêu biểu tỷ mới tới Ngọc Kinh, có lẽ còn chưa biết, Ngọc Kinh có mấy người, nếu Chiêu Chiêu biểu tỷ gặp phải nhất định phải tránh xa."

Liễu Tương lập tức hứng thú: "Người nào?"

Kiều Nguyệt Thù nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nói:  “Chiêu biểu tỷ có từng nghe nói qua về Phủ Minh Vương chưa?"

Liễu Tương: "...Từng nghe nói qua."

Chẳng lẽ lại là Tạ Hành?

"Nếu nói người khó dây dưa nhất ở Ngọc Kinh thì chính là thế tử phủ Minh Vương, Tạ Hành!"

Liễu Tương: "..."

Quả nhiên là hắn.

Kiều Nguyệt Thù: "Chiêu Chiêu biểu tỷ có điều không biết, từ nhỏ hắn đã từng đến trường chúng ta học, từng chọc giận đại bá phụ, phụ thân và mấy vị phu tử đến mức phải bỏ dạy."

"Còn có việc này à?" Liễu Tương hỏi.

"Ừm, tính khí của hắn thất thường, cổ quái, nếu Chiêu Chiêu biểu tỷ thấy, tuyệt đối không thể trêu chọc." Kiều Nguyệt Thù chân thành nói.

Kiều Nguyệt Hoa nhíu mày: "Muội nhi, không được nói xấu sau lưng người khác."

Kiều Nguyệt Thù méo miệng, lầm bầm một câu: "Ngoại trừ hắn có một gương mặt đẹp ra thì toàn là thị phi."

Lời này khiến Liễu Tương phải bật cười.

Kiều Nguyệt Hoa cũng không khỏi cong môi nhưng vẫn xụ mặt nói: "Không thể nói bậy."

Kiều Nguyệt Thù không lên tiếng nữa, Liễu Tương nháy mắt với nàng ấy, nói khẽ: "Đa tạ Tứ biểu muội, nếu tỷ gặp hắn, nhất định sẽ tránh xa hắn."

Kiều Hữu Niên nghe vậy liền nói: "Chiêu Chiêu biểu muội không cần phải sợ hắn, nếu hắn dám khi dễ Chiêu Chiêu biểu muội, ta nhất định làm chỗ dựa cho Chiêu Chiêu biểu muội."

Kiều Nguyệt Hoa và Kiều Nguyệt Xu đồng thời nhìn về phía hắn.

Kiều Hữu Niên ngẩng cổ, đầy khí thế, nói: "Phụ thân và thúc phụ đều từng là thầy của hắn, nếu phụ thân và thúc phụ ra mặt, hắn còn dám ngỗ nghịch được sao.”

Liễu Tương cố nhịn cười, chắp tay với Kiều Hữu Niên: "Vậy Chiêu Chiêu xin cảm ơn nhị biểu ca trước."

Nàng nhìn ra, vị nhị biểu ca này của nàng cũng có chút rụt rè với Tạ Hành, chỉ là không biết đại biểu ca...

Nghĩ như vậy, Liễu Tương nhanh chóng liếc nhìn Kiều Tương Niên.

Cái liếc mắt này của nàng có ý tứ quá mức rõ ràng, Kiều Tương Niên trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Mặc dù hắn khó chơi, chỉ cần hắn không chiếm lý, náo loạn đến chỗ nào cũng chẳng ai bênh vực hắn, Chiêu Chiêu biểu muội không cần phải sợ hãi."

Kiều Hữu Niên nhịn không được mà nói tiếp: "Hừ, hắn không có lý còn có thể nổi điên, nếu hắn chiếm được chút lý lẽ, e rằng trời cũng sẽ bị hắn làm thủng mất.”

Liễu Tương nghe rõ.

Đại biểu ca không sợ Tạ Hành, nhưng đại biểu ca cũng cho rằng Tạ Hành thật sự khó chơi. Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ để bản thân có bất kỳ giao tiếp nào với Tạ Hành, không, bọn họ chưa từng gặp nhau, hắn chưa từng chỉ đường cho nàng, trong cơn mưa ngày đó nàng cũng coi như nhặt được... một con mèo đi.

Ừm, đúng, chính là con mèo trắng trên chiếc mặt nạ của hắn.

--------------------

[Tác giả có điều muốn nói] 

Tạ Hành: "...Vậy chẳng lẽ ta là mèo sao?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play