Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Quản gia thầm nghĩ, vẫn đang cân nhắc có nên nói chuyện này với gia chủ Bạch Thần hay không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà kho lớn ở nhà sẽ không đủ để cô chất đồ như thế này.

Ném chìa khóa xe cho quản gia, Bạch Lăng Vi quay vào nhà mà không thèm nhìn đồ vật mình đã mua.

Nhân tiện những thứ này đều được mang về cho nhà họ Bạch, dù sao thì nhà họ Bạch đã cho cô rất nhiều tiền, nuôi cô nhiều năm như vậy cho nên cô chỉ coi như báo đáp ân tình mà thôi.

Hãy thử nghĩ xem, cốp xe ô tô có thể chứa được bao nhiêu thứ nếu hàng ghế sau đã chật kín? So với thu hoạch tháng này, Bạch Lăng Vi không để ý tới điều này.

Bật máy tính lên, Bạch Lăng Vi lướt mạng, căn bản là cô không quan tâm nhiều về sự đồn đoán về ngày tận thế này, bởi vì có người dự đoán tối nay tận thế sẽ đến nên có rất nhiều người tụ tập lại nói đùa, nói nhảm!

Thời gian trôi qua, Bạch Thần trở lại, quản gia tựa hồ đã báo cáo điều gì đó với hắn nhưng không có người tới quấy rầy cô, Bạch Lăng Vi có chút vui mừng.

Tắm rửa xong, Bạch Lăng Vi ngồi thẳng trên giường, trầm ngâm chờ đợi mười hai giờ đến.

Dựa theo hệ thống, khỏa thân là cách dễ dàng nhất để hấp thu năng lượng tận thế cho nên Bạch Lăng Vi liền ngay cả đồ ngủ cũng không có mặc. Ngày tận thế là một thảm họa nhưng cũng là cơ hội cho sự tiến hóa của loài người, nếu con người sống sót thì một nền văn minh mới và một kỷ nguyên mới sẽ đến.

“Mười, chín, tám, bảy…” Tận thế đang đếm ngược mười giây, Bạch Lăng Vi hơi tập trung toàn bộ sự chú ý nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống.

“Ba, hai, một, mời ký chủ chú ý: Ngày tận thế chính thức bắt đầu!”

Bạch Lăng Vi không ngờ hệ thống chủ lại có mắt thẩm mĩ tệ như vậy, sau một hồi đếm ngược tốt đẹp, hóa ra lại cực kỳ khủng bố, khi thời gian chuyển về số 0, màn hình hệ thống đột nhiên đỏ bừng như thể có máu người đổ lên vậy, vừa thu hút lại vừa đáng sợ.

Điều quan trọng nhất là ba chữ “Ngày tận thế” thực ra được viết bằng phông chữ màu trắng chảy máu, thoạt nhìn chúng trông giống như những chất dịch màu trắng trong não, điều này thực sự khiến Bạch Lăng Vi cảm thấy lạnh sống lưng.

Tuy nhiên, chưa kịp phàn nàn thì cô đột nhiên cảm thấy trong không khí có thứ gì đó vô hình, giống như gợn sóng trên mặt nước rồi lan ra, sau đó nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.

Bạch Lăng Vi vội vàng cảm nhận trong nội tâm có chút mát lạnh, nó lưu chuyển theo một quy luật nhất định trong khắp kinh mạch cơ thể.

Không lâu sau, Bạch Lăng Vi chợt phát hiện, mỗi lần năng lượng trong cơ thể xuyên qua não bộ, cô đã cố gắng cảm nhận nhiều lần nhưng không thể theo dõi được năng lượng đó đã đi đâu.

Một ý niệm nảy sinh. Bạch Lăng Vi lần lượt cảm nhận nguồn năng lượng này, phát hiện càng ngày càng có nhiều bộ phận thay đổi, không biết qua bao lâu, nhưng cô như một cái máy móc đi theo chúng, cảm giác được một tiếng giòn vang “bùm” bên trong. Trong tâm trí, sau một thời gian choáng váng và đầu óc quay cuồng, cô nhìn thấy một tinh thạch màu trắng có kích thước bằng hạt đậu, tỏa ra quầng sáng màu trắng sữa yếu ớt và năng lượng mà cô đang theo dõi đã xuyên thẳng vào đó.

“Chúc mừng kí chủ đã chuyển hóa và kích thích một loại dị năng mới, đó là dị năng hệ tinh thần.”

Nghe được những lời này phát ra từ hệ thống chủ, Bạch Lăng Vi cảm thấy vui mừng lập tức mở bảng kỹ năng. Quả nhiên, có thêm một trang bị dị năng hệ tinh thần, nói cách khác cô còn có thể có nhiều dị năng sao?

Theo ghi chép trong tiểu thuyết, dị năng hệ tinh thần rất hiếm có và rất khó để thăng cấp và thuần thục kỹ năng. Cho dù sau này không thể trở nên mạnh mẽ, khả năng tấn công từ những đòn vô hình như vậy là rất lớn. Hơn nữa, cô còn có hệ thống chủ như một công cụ gian lận, vì vậy sẽ không có trở ngại nào đối với sự hiểu biết về dị năng của cô.

Cô không biết tại sao, nhưng xác suất các dị năng hệ tinh thần xuất hiện trong số tang thi cao hơn nhiều so với con người và chúng tiến bộ nhanh hơn, về cơ bản, mỗi khi con người gặp phải loại dị năng này, họ đa phần sẽ thua rất nhiều.

Bạch Lăng Vi có một con át chủ bài hệ tinh thần. Chỉ cần cấp độ của đối thủ không cao hơn cô bao nhiêu thì khả năng ứng phó của cô sẽ rất mạnh.

Sau một hồi lâu, Bạch Lăng Vi nghĩ đến kế hoạch của mình, nhanh chóng mở mắt xoay người đứng dậy, mặc quần áo vào và chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi rời đi, cô nhìn thần sủng Phệ Thiên Lang giống như cún con đang ngủ trên gối của cô, nó đang không ngừng hấp thu năng lượng nên cô không mang theo.

Dù sao sau khi nó tỉnh lại, nó có thể tự động trở về không gian thú cưng, như vậy khi cô triệu hồi nó lần nữa thì có thể đoàn tụ ngay lập tức.

Đi ngang qua nơi thường để chìa khóa xe, Bạch Lăng Vi vung tay cầm lấy chiếc chìa khóa xe quen thuộc của mình.

Vì ngày tận thế diễn ra vào lúc nửa đêm nên hầu hết mọi người vẫn có lịch trình bình thường và đang ngủ ở nhà. Nhưng thủ đô dù sao cũng là một thành phố có dân số đông đúc, bên ngoài vẫn còn có một ít người và một số ô tô, may mắn thay, Bạch Lăng Vi thấy xe ở ngoài không nhiều, nhìn thấy những chiếc xe đỗ xiêu vẹo ở một bên, cũng có những chỗ bị tụm lại. Khung cảnh hơi lộn xộn, nhưng không quá khó khăn, ít nhất cô cũng có thể vượt qua được.

Người ta ước tính rằng những người điều khiển những chiếc xe này đã khốn khổ đến mức bất tỉnh đúng vào lúc 12 giờ, trong cơn choáng váng, họ vô thức đạp phanh, ít nhất không trực tiếp tông chết người.

Bạch Lăng Vi bình tĩnh vượt qua những chiếc xe này và hướng thẳng đến mục tiêu của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play