Trong tình huống này, mẹ Lê trước nay đều ở ngốc trong nhà chờ, bà không có sức chiến đấu, hoàn toàn không giúp được gì, nhưng chờ đợi, lại càng gấp bội dày vò hơn…
Lê Khinh Nam nói hai phút, thật sự không sai một giây, đặt chén xuống là kéo Bạch Lăng Vi đang hơi mất tập trung: “Chúng ta cũng đi thôi, mẹ, mẹ ở trong nhà, cửa sổ nhớ đóng kín cửa sổ, đám chuột biến dị e rằng đã vào căn cứ.”
Mẹ Lê hơi giật mình tỉnh lại, mỉm cười dịu dàng: “Đi đi, không cần lo lắng, lát nữa người bố con cử đến cũng sẽ tới, mỗi lần đều có họ đi ở với mẹ.”
Nói xong, ánh mắt mẹ Lê nhìn Bạch Lăng Vi, biểu cảm càng mềm mại: “Tiểu Vi, cẩn thận nhé, con là người có năng lực chữa trị, nhớ chăm sóc Khinh Nam nhiều hơn, gặp chồng dì thì đưa ông ấy hai cái bánh bao ăn tạm, từ tối qua tới giờ, ông ấy chưa ăn gì đâu.”
Bạch Lăng Vi mỉm cười gật đầu: “Dì yên tâm, con còn có sữa bò, nhất định sẽ bổ sung cho chú Lê.”
Ban đầu Bạch Lăng Vi còn lo mẹ Lê ở nhà một mình, nghe có người đến cùng bà, cô mới yên tâm, đúng như dự đoán, Lê Thanh không ngốc, sao lại không để người đến bảo vệ mẹ Lê không có sức chiến đấu? Dù không đề phòng ngoại địch, cũng phải đề phòng nội loạn, mẹ Lê là một điểm yếu của nhà họ Lê, cũng không thể để người khác lợi dụng.
Chờ khi Lê Khinh Nam và Bạch Lăng Vi vội vã ra ngoài, còi báo động đặc biệt của căn cứ đã vang lên, âm thanh gấp gáp dồn dập mà có hơi bén nhọn, truyền khắp mỗi một góc căn cứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play