Chưa kể giữa anh và Tiểu Hắc đã phát triển một tình bạn mang tính cách mạng sau khi ở bên nhau và cùng nhau chiến đấu nhiều lần như vậy. Chỉ cần nói rằng Tiểu Hắc là thú cưng của Bạch Lăng Vi, Lê Khinh Nam sẽ không để nó phải chết. Vì vậy, thuốc cấp cứu mà anh thường mang theo thì khoảng tám mươi phần trăm đã đi vào dạ dày của Tiểu Hắc.
Sau khi kiểm tra tình trạng của Tiểu Hắc, Bạch Lăng Vi có chút trừng mắt với Lê Khinh Nam, “Tôi thường bảo anh mang thêm thuốc, như vậy khi nguy hiểm đến tính mạng còn có cách ứng phó, anh thì hay rồi cho rằng thuốc sẽ chiếm hết chỗ, anh cho rằng mình là thần thánh nên sẽ không bị tổn thương sao?”
“Ân...” Lê Khinh Nam tiếp tục nằm xuống, nhìn lên trần nhà, anh biết Bạch Lăng Vi sẽ phàn nàn như vậy, vậy nên mấy ngày nay thứ anh mong đợi chính là phản ứng này của Bạch Lăng Vi.
Sau khi uống thuốc thấy Lê Khinh Nam trông đã khá hơn nhiều, Bạch Lăng Vi quỳ xuống muốn giúp anh nắn lại chỗ xương gãy, nhưng sau một hồi suy nghĩ vẫn không dám làm: “Anh tốt nhất nên tự bảo trọng mình đi. Ông nội Lê, chú và dì đã lo lắng cho anh đến chết mất. Ông nội Lê gần như huy động toàn bộ căn cứ chỉ để tìm anh, thậm chí còn nói nếu anh đã chết thì phải nhìn thấy tận xác mới tin!”
Lê Khinh Nam ánh mắt sáng ngời nhìn cô, mặc dù anh muốn hỏi, cô không lo lắng cho anh sao? Sau đó anh cảm thấy ý nghĩ của mình quá ngây thơ, bây giờ người ở trước mặt, cô còn có thể không lo lắng sao?
Bạch Lăng Vi không nghĩ nhiều, thử mấy lần, cô vẫn cảm thấy mình không thể tàn nhẫn như vậy: “Tôi nghĩ tốt hơn là nên quay về để chuyên gia nắn lại xương cho anh, ở đây tôi không có kinh nghiệm.”
Bất kể dùng thuốc hay tiên dược, chúng cùng lắm cũng chỉ có thể chữa lành nội thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT