Sau khi trời tối sương mù dần cắn nuốt cả thành phố.
Lâm Lăng nhanh chóng tìm một nơi sạch sẽ để nghỉ ngơi. Cô cũng không dám đốt lửa mà rúc trong một góc cầm khăn dính nước lau sạch tay mình, cả vết máu trong móng tay cô cũng cố lau sạch. Vị tanh nhàn nhạt khiến cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
Thời mạt thế cô đã sớm nhìn thấu sống chết nhưng tóm lại cô vẫn không thoải mái. Cô không muốn tổn thương người khác nhưng vì mạng sống cô không thể không làm thế. Làm gì có ai ngại mình sống lâu quá đâu? Lâm Lăng tự giễu cười cười.
Cô dựa vào vách tường lạnh băng, trấn định vừa rồi đã chẳng còn gì. Ngón tay cô hơi run run, vì hai kẻ hôm nay coi thường cô đi một mình nên mới chủ quan chứ không sợ là cô cũng chẳng chạy được.
Tiểu Lục cảm nhận được sự run rẩy của Lâm Lăng thế là nhẹ quấn quanh cánh tay và an ủi để cô không cần sợ.
“Tao không sợ.” Kỳ thật Lâm Lăng có sợ nhưng cô không muốn nói với Tiểu Lục nếu không về sau nó sẽ bò lên đầu cô mà diễu võ dương oai.
Không sợ thì lạnh à? Tiểu Lục chọc chọc cánh tay Lâm Lăng: Đốt lửa đi.
“Không đốt.” Lâm Lăng sợ đốt lửa lại hấp dẫn mấy kẻ lưu lạc không chuyện ác nào không làm. Chỉ cần cô mặc quần áo dày rồi cắn răng chịu qua một đêm này là được.
Lâm Lăng quấn chặt áo lông vũ rắn chắc rồi ôm hai chân vùi đầu vào gối. Chung quanh có hơi lạnh úp lại khiến cô không sao ngủ được. Cứ thế ngồi một đêm tới sáng sớm 6 giờ cô mới miễn cưỡng thiếp đi được một lát. Đợi ánh hừng đông chiếu vào căn nhà âm u cô mới chậm rãi tỉnh lại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play