Nhu tình mà phong lưu, thanh âm kia vang lên bên tai Kiếm Tôn, lọt vào tai y chẳng khác nào một con rắn băng giá quấn lấy cổ chân, từng chút, từng chút một siết chặt, kéo y vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Đại não y trống rỗng.
Phía bên kia vách đá thủy tinh, chính là đồ đệ mà y tâm duyệt, nhưng chưa bao giờ dám làm rõ tâm ý. Vậy mà lúc này, trước mắt đồ đệ, y lại bị ma đầu ôm chặt, trầm luân trong nhục nhã không cách nào phản kháng.
Bóng phản chiếu trên vách tường thủy tinh phơi bày mọi thứ—ma đầu đã kéo lỏng đai lưng của y, bàn tay lạnh lẽo không chút kiêng dè với vào áo trong. Mà ở bên kia, tiểu đồ đệ ra sức giãy giụa, tựa hồ đang gào thét điều gì đó, nhưng y lại chẳng nghe thấy lấy nửa điểm âm thanh.
“Kiếm Tôn đại nhân, chớ có sợ.” Ân Lĩnh Tây khẽ cười, môi mỏng hạ xuống mái tóc mai lấm tấm mồ hôi của Phất Tri, giọng nói thấp mà ám muội. “Thú vị lắm, đá thủy tinh trên vách tường này—ngươi không nghe thấy hắn nói gì, nhưng hắn lại có thể nghe được từng tiếng ngươi phát ra.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Phất Tri, ý cười càng sâu: “Đợi lát nữa kêu dễ nghe một chút, cũng coi như cho đồ đệ ngươi một phần ‘ban thưởng’.”
“Yên tâm, chỉ cần bồi ta đến khi kết giới biến mất, ta tự nhiên sẽ thả hắn rời đi. Nhưng nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT