Sắc trời dần tối, ánh trăng ngả về tây.
Hắc khí lượn lờ, lúc tụ lúc tán, gắt gao bao phủ thứ gì đó bên trong. Giữa màn đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng roi quất, xen lẫn những âm thanh hỗn loạn, mơ hồ không rõ.
Làn sương đen mềm mại trườn qua vuốt ve Vu Úc Niệm, rồi dần dần len lỏi khắp thân thể y, không chỗ nào không xâm nhập.
Sương đen này và Tịch Vẫn có sự cộng hưởng kỳ lạ, vô cùng thuận lợi, càng dễ dàng để hắn thăm dò Vu Úc Niệm nhiều hơn. Trên người hắn, vết roi ngày một chồng chất, nhưng rõ ràng ban đầu lực đạo rất nặng, về sau lại chỉ để lại những vệt đỏ như dấu cào của mèo con.
Tịch Vẫn như có điều suy nghĩ, thấp giọng cười: “Chủ nhân, không còn sức sao?”
Nói đoạn, hắc đằng đang ép chặt trong miệng Vu Úc Niệm chậm rãi rút ra.
Trong phòng, tiếng thở dốc dồn dập vang lên, xen lẫn một tràng ho khẽ. Khóe mắt Vu Úc Niệm ửng đỏ, y siết chặt cây roi trong tay, xương ngón tay trắng bệch, giọng khàn khàn gằn từng chữ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT