Kỷ Tri Thanh cũng không quá để ý việc Tịch Căng nhìn hình xăm sau lưng y — dù sao ở bệnh viện lần trước tên này cũng đã nhìn thấy, thậm chí còn dám đưa tay chạm vào. So với việc đó, bây giờ chỉ là bôi thuốc mà thôi, thật sự không tính là gì.
Y ngồi yên không nhúc nhích, phía sau lại rất lâu không có động tĩnh. Kỷ Tri Thanh hơi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Tịch phó đội?”
“...À, à,” Tịch Căng lấy lại tinh thần, đổi bình trị thương với lọ thuốc, khom người xuống. Vừa cúi đầu, hắn liền ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Kỷ Tri Thanh, pha lẫn bạc hà lạnh của thuốc — như băng mỏng lướt nhẹ qua tim, vừa lạnh lại vừa kích thích.
Tư thế này đúng là một loại tra tấn với hắn. Tịch Căng đưa tay ra rồi lại rụt về, khẽ ho vài tiếng, giọng hơi khàn khàn:
“Kỷ giáo sư... nếu không, anh nằm xuống đi? Như vậy tôi dễ bôi hơn một chút.”
Kỷ Tri Thanh hơi sững người, rồi cũng nhận ra tư thế hiện tại đúng là có chút không tiện. Y gật đầu, dứt khoát cởi nửa chiếc sơ mi, nghiêng người nằm sấp, để lộ bả vai phải và phần lớn tấm lưng. Hình xăm sau lưng y lộ ra toàn bộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play