Ánh nắng buổi trưa nhẹ nhàng tỏa ra, trong không khí phảng phất mùi hương của gỗ sen. Thu Minh Châu đứng bên cửa sổ, tựa như một đóa sen tách biệt với thế gian. Thuần khiết, nhưng cũng giống như một bông hoa dâm bụt đã úa tàn. Khi rực rỡ nhất cũng là lúc héo úa mất sắc.
Thu Minh Nguyệt bước tới, vỗ nhẹ lên vai nàng ấy: “Tứ tỷ, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Không.” Thu Minh Châu quay đầu lại nhìn nàng: “Chưa qua.”
Thu Minh Nguyệt khó hiểu nhìn nàng ấy, Thu Minh Châu nói: “Họ đang âm mưu điều gì đó, tuy tỷ không rõ, nhưng dựa vào ký ức thời thơ ấu, tỷ dám chắc rằng đó là một âm mưu khủng khiếp mà không ai biết.”
Thu Minh Nguyệt cúi đầu trầm ngâm một lúc, rồi khẽ nói: “Chuyện này, tại sao Tứ tỷ không nói với tổ phụ tổ mẫu hoặc Nhị thúc?”
Thu Minh Châu cười giễu: “Tỷ chỉ là kẻ yếu thế, hơn nữa ai lại tin lời bịa đặt vô căn cứ của một đứa trẻ sáu tuổi? Nếu nói ra, chỉ e sẽ làm kinh động tới kẻ thù.”
Thu Minh Nguyệt không nói gì, bởi điều tỷ tỷ nàng nói không phải không có lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play