Thu Trọng Khanh không nói gì, ông cũng biết, tính tình vị thê tử mình kết tóc này rất không tốt. Hôm nay ông tự mình đi đón Thẩm thị hồi phủ, đương nhiên trong lòng bà ta đã cảm thấy rất căm phẫn. Cho nên đã sớm nghĩ xong mọi việc, đừng nói cái gì mà phong ba bão táp. Phải nói Lâm thị là người rất vụng về, năm lần bảy lượt đều chọc giận mẫu thân của ông, khiến sắc mặt ông rất khó coi. Nhất là khi nghĩ đến mọi người trong nhà vào lúc này, lại cảm thấy rất dọa người, vì thế âm thầm trừng mắt liếc nhìn bà ta, nhỏ giọng cảnh cáo.
“Đừng có ầm ĩ ở đây, chọc giận phụ mẫu cũng chẳng có lợi ích gì cho ngươi.”
Giờ phút này trong lòng Lâm thị chỉ còn mỗi sự giận dữ, sao còn quan tâm được đến ai khác, ngẩng cổ lên nói: “Tạ ơn mẫu thân quan tâm, tuy tay con dâu bị thương nhưng nhận một ly trà vẫn không đáng ngại.” Bà ta ngước mặt lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn bàn tay bưng trà đang run lên của Thẩm thị đang quỳ trên mặt đất, đáy mắt hiện lên nụ cười lạnh.
“Thẩm muội muội quả thật là quốc sắc thiên hương, chẳng trách lão gia thường xuyên nhớ mãi không quên. Hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy diện mạo thật sự.”
Thẩm thị nghe vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt, lời Lâm thị sắc bén như dao, mỉa mai bà dùng sắc hầu người, sao bà có thể không hiểu chứ? Nhưng nay người ở dưới mái hiên, chẳng thể không cúi đầu, đành đưa chén trà lên thêm một phần.
“Thiếp thân cung thỉnh phu nhân uống trà.”
Thu Minh Nguyệt cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, nỗi nhục ngày hôm nay, sau này nàng sẽ hoàn trả lại cho Lâm thị gấp trăm lần.
Lâm thị lạnh lùng nhận trà, bỗng nhiên buông tay.
“A…” Bà ta vừa sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó bỗng nhiên không thể tin được mà trợn tròn hai mắt. Vừa nãy vốn dĩ bà ta cố ý đánh nghiêng chén trà rồi đổ oan cho Thẩm thị bất kính. Nhưng không ngờ bà ta còn chưa kịp làm gì, Thu Minh Nguyệt bỗng nhiên ở phía sau Thẩm thị vươn tay ra. Bàn tay kia trắng nõn, mềm mại, mang một vòng ngọc sáng màu. Bàn tay này trông rất đẹp, nhưng giờ phút này ở trong mắt Lâm thị chỉ hận không thể chém đứt tay nàng. Nghĩ đến chuyện giờ phút này bàn tay kia đang cầm chắc chắn chén trà vốn dĩ phải rơi xuống đất kia, thậm chí một giọt nước trà cũng chẳng có cơ hội rơi xuống đất. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Mà chủ nhân của bàn tay kia lúc này cũng từ từ ngẩng đầu lên, dung nhan xinh đẹp, mỹ lệ mang theo nụ cười thản nhiên.
“Phu nhân, mời dùng trà.”
Vừa vào cửa Thu Minh Nguyệt đã cúi nửa đầu, không ai có thể nhìn thấy hoàn toàn dung mạo của nàng. Lúc này khi nàng vừa ngẩng đầu lên, dung nhan trong trẻo, đẹp tuyệt trần lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. Nụ cười như hoa cúc non, lại rạng rỡ như áng mây chiều, vương trên gương mặt tựa ngọc, càng thêm lộng lẫy chói mắt, khiến người ta gần như chẳng thể rời mắt.
Thân hình mười ba tuổi không cao lắm, nhưng những gì cần phát triển thì chẳng hề thiếu sót. Gương mặt như hoa sen, làn da mịn màng như thể vừa chạm nhẹ vào có thể vỡ ra, nhỏ nhắn không tỳ vết, đôi mắt phượng hẹp, mũi cao thon, môi đỏ như son, tất cả kết hợp với nhau tạo nên một vẻ đẹp hoàn hảo đến mức khiến người ta phải ghen tị, đôi môi hoa hồng tỏa ra hương thơm nhẹ như hoa. Nàng mặc một chiếc váy dài trắng ngà, bên ngoài khoác một lớp áo choàng mỏng thêu hình hoa anh đào nhiều màu sắc bằng sợi vàng bạc, mái tóc buộc nhẹ nhàng như nửa đóa hoa cúc, môi như anh đào, mắt phượng, tóc mai như mây. Tất cả tạo nên một dáng vẻ tinh tế, thanh tao mà không vướng bụi trần, xinh đẹp mà cao quý.
Chỉ cần một khoảnh khắc thế này mà trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống.
Vừa rồi dung mạo của Thẩm thị đã khiến mọi người kinh ngạc, không ngờ, Thu Minh Nguyệt còn đẹp hơn cả mẫu thân mình. Quả thật như ánh hoàng hôn rực rỡ và trăng sáng biếc, hoa xinh như làn nước mềm mại.
Đương nhiên sẽ có người hâm mộ còn có người sẽ ghen tị. Thu Minh Nguyệt đã nhận lấy vài ánh mắt căm thù hướng thẳng về phía mình, ngay cả Thu Minh Lan khi nãy còn trầm tĩnh thì giờ phút này trong mắt cũng chứa đầy ghen tị.
Lâm thị vừa nãy ngạc nhiên giờ đã chuyển sang tức giận rồi, giờ phút này khi nhìn thấy được dung nhan của Thu Minh Nguyệt và Thẩm thị, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Phu nhân, trà lạnh rồi.” Thu Minh Nguyệt bình tĩnh, giọng nói trong trẻo, thanh thoát dần dần vang lên, như những viên ngọc rơi vào trong gian phòng tĩnh lặng, phát ra âm thanh du dương dễ chịu, khiến lòng người nghe xao động.
Lâm thị lập tức bắt được lỗi trong lời nói của Thu Minh Nguyệt: “Làm càn, bổn phu nhân chính là mẫu thân của ngươi đó, ngươi không tôn trọng người trưởng bối này sao?” Đáy mắt bà ta dâng lên vẻ đắc ý, lần này, xem bà ta xử lý tiểu tiện nhân như thế nào.
Thẩm thị vừa từ trong hoảng sợ lấy lại được tinh thần, nghe thấy Lâm thị muốn làm khó dễ Thu Minh Nguyệt lại hoảng sợ, miệng muốn cầu xin nhưng Thu Minh Nguyệt lại cười khẽ.
“Vừa nãy Minh Nguyệt nghe thấy Đại phu nhân dạy bảo, mới biết được lễ nghi tôn ti chính là tấm gương mà mọi nữ tử phải học. Thiếp thất vào cửa, đương nhiên phải kính trà chính thất trước tiên.” Nàng nói như thế không hề nhiều lời, nhưng chẳng qua lời cần nói thì đã nói quá rõ ràng. Vừa nãy Lâm thị nói với mọi người Thẩm thị chưa kính trà cho bà ta thì không tính là thiếp của Thu Trọng Khanh, bây giờ Thu Minh Nguyệt chỉ lấy lời của bà ta phản bác lại bà ta thôi, Lâm thị á khẩu không trả lời được, tức đến mức đỏ bừng cả mặt.
Thu lão thái gia lại bởi vì hành động này của Thu Minh Nguyệt mà nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên tia vui vẻ. Nha đầu này, phản ứng nhạy bén, không tệ.
Lúc này Lâm thị đã giận đến mức suýt cắn nát răng, bà ta nhìn Thu Minh Nguyệt đang cười tươi, ánh mắt đầy vẻ âm u. Hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén ngọn lửa giận trong lòng, miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười, nhận lấy chén trà.
“Minh Nguyệt thật biết hiếu thuận.”
Thu Minh Nguyệt lại tránh đi, sau đó đưa chén trà cho Thẩm thị. Lâm thị thấy vậy, càng tức giận đến mức hộc máu. Lẽ ra nếu bà ta nhận chén trà này từ tay Thu Minh Nguyệt, thì coi như không thừa nhận thân phận của Thẩm thị. Ai ngờ, tính toán của bà ta lại bị tiểu tiện nhân Thu Minh Nguyệt này phá hỏng.
Hừ, sớm muộn gì cũng có ngày, bà ta cho hai tiện nhân này đẹp mặt.
Thẩm thị hiểu ý nhận chén trà, lại cung kính đưa cho Lâm thị.
“Phu nhân, mời dùng trà.”
Trong khoảng thời gian một chén trà ngắn ngủi, Thẩm thị đã thấm thía sự tranh đấu trong một gia tộc lớn. Mặc dù sắc mặt bà có hơi tái, nhưng vẫn giữ lưng thẳng. Bà không thể gục ngã, bởi bà còn nữ nhi và nhi tử nữa.
Thu Minh Nguyệt cảm nhận được tâm lý thay đổi của mẫu thân, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút. Từ xưa đến nay trong nhà giàu có rất nhiều thị phi, mẫu thân của nàng dịu dàng, khó tránh khỏi sẽ bị người khác hại, nàng cũng không thể nào ở bên cạnh bà thời thời khắc khắc lo cho bà. Chỉ có để mẫu thân tự mình nhìn thấy lòng người hiểm ác, cũng không phải ai cũng hiền lành thiện lương như bà.
Mắt phượng của nàng khẽ đảo, nhìn về phía sắc mặt tối đen của Lâm thị, đáy mắt có ý cười xẹt qua.
Trước ánh mắt của bao người, Thẩm thị bưng chén trà rất lâu, nếu Lâm thị lại làm khó dễ, chỉ sợ ngay cả lão thái gia cũng sẽ cảm thấy không vui.
Thu Minh Lan dùng tay đẩy Lâm thị, nàng ta đưa ánh mắt, Lâm thị nhìn theo quả thật thấy sắc mặt lão thái gia có chút khó coi. Bà ta đành cắn chặt răng, nhưng không thể không nhận trà của Thẩm thị đưa, sau đó dùng một ngụm uống hết. Vừa uống vào, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vị đắng nồng lan tỏa trong khoang miệng, càng khiến ngực bà ta thêm phần khó chịu.
Lúc này lão thái quân mới hài lòng gật đầu, rồi ra hiệu cho nha hoàn mang khay trà đến trước mặt Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Thụy. Tất nhiên là để họ dâng trà kính Lâm thị. Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Thụy làm theo lời dặn, sau khi nhận được bài học trước đó, Lâm thị giờ đây cũng không làm khó hai tỷ đệ nữa. Uống trà của họ xong, bà ta liếc mắt một vòng, quan sát tất cả những người ngồi trong đại sảnh.
“Nương, nếu Thẩm thị đã vào Thu phủ rồi, cũng nên để mọi người trong phủ làm quen với nhau đi. Đỡ cho sau này gặp mặt lại làm trò cười.”
Lão thái quân liếc nhìn bà ta một cái, rồi gật đầu. Bà chỉ vào đôi vợ chồng trung niên ngồi phía dưới góc bên trái rồi nói: “Nhu nhi, Minh Nguyệt, Minh Thụy đây là nhị bá phụ và nhị bá mẫu của các con.” ( app TYT - tytnovel )
Thu Minh Nguyệt liếc nhìn một lượt, thấy người đàn ông mặc bộ áo màu hương thu, thêu họa tiết quả hồng, dung mạo anh tuấn, có vài phần tương tự đại gia Thu Trọng Khanh, chính là nhị tử của lão thái quân, Thu Trọng Nhân. Ngồi bên cạnh là phu nhân của ông, bà mặc chiếc áo dài lụa gấm màu xanh nhạt thêu chỉ bạc, dung nhan xinh đẹp nhưng có phần lạnh lùng. Đặc biệt là đôi mắt phượng, ánh lên một tia sáng, vừa mang chút châm chọc lại vừa kiêu kì, khiến người ta cảm thấy bà có vẻ cao ngạo và không dễ gần.
Nhị thái thái, Hoàng thị.
Ba mẫu tử Thẩm thị lần lượt chào hỏi, ánh mắt Thu Minh Nguyệt dừng lại trên thiếu niên bên cạnh Hoàng thị, người này mặc chiếc áo dài làm từ vải gai mỏng màu nguyệt bạch. Chàng thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo tuấn tú và ôn hòa. Những đường nét mềm mại mà tinh tế trên khuôn mặt rõ ràng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được thiên thần tỉ mỉ chạm khắc. Đôi mắt xanh đen lấp lánh như viên ngọc, sống mũi thẳng tắp hoàn hảo, và đôi môi đầy đặn. Tất cả kết hợp lại, cộng thêm nụ cười sáng lạn, khiến người ta vừa cảm thấy kinh ngạc vừa ấm áp.
Hắn ta cười, phảng phất giống như gió thu kéo đến, dịu dàng như ánh mặt trời.
Thu Minh Nguyệt nhìn hắn ta, ngẩn người, trong mắt phượng chứa đầy sự ướt át, như thể đang chìm vào ký ức. Sau đó, nàng vội vã quay mặt đi, cố gắng kiềm chế cảm giác chấn động mà đôi mắt giống như trong ký ức kia mang lại.
“Đây là đại ca của các con, Thu Minh Hiên.” Giọng nói hiền từ của lão thái quân vang lên.
Thu Minh Nguyệt khẽ cau mày, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Đại ca.”
Thu Minh Hiên ngẩn ra, không biết có phải cảm giác của hắn ta hay không. Mà giờ phút này hắn ta cảm thấy ánh mắt đường muội nhìn hắn ta rất kỳ quái, giống như nhìn xuyên qua hắn ta để nhìn một người khác. Giọng nói khi nãy cũng khác với sự ung dung của nàng, giống như… Có một chút cảm xúc nào đó không rõ.
Giờ phút này Thu Minh Nguyệt cũng không có tâm trạng nào khác, trong đầu đã trở về thế giới bên kia, vẻ mặt khi đó còn có chút ngẩn ngơ, đờ đẫn nhìn các vị trưởng bối hành lễ. Sau đó chỉ nhớ lão thái quân dặn dò thêm vài câu, tâm trạng hoảng hốt được các nha hoàn đưa về chỗ các nàng ở.