Phượng Khuynh Ly khẽ bật cười: "Nàng thật là nghịch ngợm." Nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều.
Thu Minh Nguyệt nhướn mày nhìn chàng: "Ngài không thấy ta độc ác sao?" Thời đại này luôn đề cao người phụ nữ hiền thục bao dung, dịu dàng đoan trang. Tính toàn như nàng thôi cũng đã có thể bị gọi là độc phụ rồi. Nhưng chàng lại không ghét nàng sao?
"Là đủ tàn nhẫn." Giọng của Phượng Khuynh Ly rất bình thản, không chút dao động nhấp nhô nào.
"Nhưng nếu không đủ tàn nhẫn thì hả chẳng phải để mặc cho người ta xâu xé hay sao. Cho nên, tự bảo vệ bản thân là điều cần thiết, chẳng phải nhắc đến việc đó có độc ác hay không, chỉ là người không phạm ta, ta không phạm người mà thôi."
Ánh mắt Thu Minh Nguyệt đầy bất ngờ, nhưng trong lòng lại dâng lên một dòng nước ấm. Không ngờ, chàng lại hiểu nàng đến vậy.
"Tiết Vũ Hoa đó, cứ giao cho ta, ta chắc chắn sẽ không để nàng thất vọng."
Mắt Thu Minh Nguyệt cong cong, nở một nụ cười không còn lạnh lùng nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play