“Tiểu Hà!” Đường Hiểu Thiên cũng học theo mọi người gọi cô ấy là Tiểu Hà, nhìn thì thân mật nhưng thực ra lại hơi giả tạo: “Cho em cái này, đừng để người khác nhìn thấy.”
Nói rồi, Đường Hiểu Thiên định nhét cái túi trên tay vào tay Tiểu Hà.
Tiểu Hà cũng nhanh tay nhanh mắt đẩy ra, bất đắc dĩ hỏi: “Cái gì thế?”
“Thịt hun khói ba tôi mang về, trước đây họ đã bắt đầu nuôi lợn, đây là mẻ thịt hun khói đầu tiên.” Đường Hiểu Thiên không giấu được vẻ đắc ý trên mặt.
Tiểu Hà đã ngửi thấy mùi thịt hun khói hấp dẫn trong túi, trái tim không kìm được mà đập thình thịch nhưng cô ấy vẫn lạnh mặt nói: “Đừng có làm bậy, cầm đi, cầu xin anh đấy, đừng tìm tôi nữa.”
“Tại sao?” Sự ngây thơ trên mặt Đường Hiểu Thiên có phần giả tạo, thực ra trong lòng hắn rất thích thú với quá trình dụ dỗ Tiểu Hà không có gì trong tay.
“Tôi và anh không cùng một giuộc, hơn nữa, mấy ngày nay anh cứ đến khu... ổ chuột này.” Tiểu Hà đọc cái tên này vẫn hơi khó chịu, lắp bắp một chút mới tiếp tục nói: “Đã có người nói ra nói vào rồi, đừng làm phiền tôi nữa được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play