Phó chủ tịch huyện Cố nghe tình hình mà Tô Thanh Hòa kể lại, bèn cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trông giống cán bộ, lại còn hỏi thăm tình hình trong huyện. Chẳng lẽ là người trên thành phố xuống?”
“Cha, con thấy có khả năng lắm. Dù sao chỗ chúng ta cũng đang bị nạn đói hoành hành, tình hình năm ngoái đã chẳng khả quan gì rồi. Chắc chắn năm nay bọn họ sẽ coi trọng vấn đề này hơn.” Tô Thanh Hòa cảm thấy mình vẫn có đầu óc suy luận khá nhanh nhạy.
Dù sao nếu đã gặp tình huống như thế này thì cô nhất định phải thể hiện thật tốt, đồng thời tìm cách tạo khó khăn cho những đối thủ của mình.
Phó chủ tịch huyện Cố cũng thấy khả năng này rất cao, nếu không thì ai lại đến một huyện nghèo để công tác chứ? Chỗ này chính là khu vực đang gặp đói kém nghiêm trọng. Ông ấy nhìn Tô Thanh Hòa, hỏi: “Con nói bọn họ còn định lần sau đến tiệm cơm ăn tiếp à?”
“Vâng, bọn họ nói thế nhưng không biết có đến thật không. Trước đó bọn họ muốn ăn món thịt kho tàu con làm nhưng lại ăn phải phần của đại sư phụ nấu. Bọn họ bảo lần sau đến sẽ để con nấu cho bọn họ ăn. Không biết có phải chỉ là nói cho có hay không nữa.”
Tô Thanh Hòa cũng không rõ cán bộ ở thời đại này có thực sự đam mê ẩm thực đến mức đó hay không.
Phó chủ tịch huyện Cố nói: “Nếu bọn họ đến, bất kể có phải người của thành phố hay không thì con hãy cứ tìm cơ hội nói đôi ba câu. Nếu có người quan tâm đến tình hình huyện, chúng ta lại càng phải kể rõ thực tế. Dù bọn họ không giúp được gì thì cũng có thể gây áp lực cho ban lãnh đạo huyện. Giờ ban lãnh đạo huyện làm việc lộn xộn quá rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play