Không biết có phải vì ánh đèn hay không mà sắc mặt Dạ Minh trắng bệch như tờ giấy, tái nhợt không có sức sống.
Chúc Hạ Dương hơi nghi ngờ, nhấc chân đi từ từ về phía hai người.
Cô cũng không nhớ là mình đang không đeo kính râm.
“Anh không sao chứ?”
Dạ Minh đẩy nhẹ tay của U Liên ra ý bảo cô ta không cần đỡ mình.
Anh lảo lảo đi về phái Chúc Hạ Dương, trong lúc sắp ngã xuống kia Chúc Hạ Dương bỗng bước nhanh về phái trước một tay kéo anh vào lòng.
Bởi vì Dạ Minh quá cao lớn nên Chúc Hạ Dương suýt nữa không đứng vững, cũng loạng choạng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play