Cứ như vậy, xem ra ngày mai sẽ có tuyết rơi, Chúc Hạ Dương bắt đầu cảm thấy mong đợi.
Vân Bà dừng chân trước một đóa hoa mai, ngẩng đầu nhìn lên cành hoa ở nơi cao nhất, một đóa hoa nở đẹp nhất.
“Đúng thật là tôi đã không nhìn lầm, cháu làm rất tốt.”
Chúc Hạ Dương nhìn bóng lưng của Vân Bà, đi đến bên cạnh, bẻ một cành mai vàng xuống.
“Tôi làm điều này không phải vì gia tộc Bắc Minh, tôi chỉ làm chuyện mà tôi muốn làm, làm chuyện mà tôi có thể làm được.”
Đúng vậy, ban đầu Chúc Hạ Dương muôn học thuật pháp là chỉ để có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà trong những ngày này cô đã hiểu rõ bản thân mình phải làm gì rồi.
“Nói không sai, nhưng bây giờ cháu không chỉ gánh vác bằng đó, toàn bộ gia tộc Bắc Minh đều buộc chung cùng một chỗ với cháu, trên vai cháu có cả vinh nhục tồn vong của gia tộc Bắc Minh.” Vân Bà quay đầu nhìn Chúc Hạ Dương, vung tay lên một cái, đóa hoa trong tay Chúc Hạ Dương đã trôi đến tay của Vân Bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT