Đúng thật như Chúc Hạ Dương nói, Lan Khê Nguyệt sao có thể chỉ giết Nhiếp Chi Dư đơn giản như vậy chứ?
“Nhiếp Chi Dư, thế nào, nhìn mình bị tách rời như vậy có phải là rất thích không?”
Lan Khê Nguyệt dùng tay túm lấy hồn phách của Nhiếp Chi Dư, nhớ đến những nhục nhã cô ta đã phải trải qua, trên gương mặt cao ngạo của cô ta nở nụ cười.
Nụ cười này khiến Nhiếp Chi Dư giờ chỉ còn là hồn phách cảm thấy tê dại da đầu: “Ma quỷ, cô là thứ ma quỷ.”
Linh hồn của gã đang giãy giụa muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Lan Khê Nguyệt, nhưng tiếc là lúc này Nhiếp Chi Dư lại như dê đang đợi làm thịt.
Dù gã có giãy giụa thế nào thì đều không thể tránh thoát được lòng bàn tay của Lan Khê Nguyệt.
Lan Khê Nguyệt nhìn Nhiếp Chi Dư đang không ngừng giãy giụa như một con chó sắp chết, trong đầu không khỏi hiện lên sự nhục nhã mà gã đã làm với mình, lạnh lùng nói: “Tôi là ma quỷ sao? À, đúng vậy, tôi chính là ma quỷ. Đối phó với loại cặn bã như ông, tôi có biến thành ma thì có làm sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT