Chúc Hạ Dương không biết đã qua bao lâu, nhìn cảnh tượng trắng bệch u ám trước mắt, cô không biết là sự u ám trước bình minh hay là sự u ám của đêm tối.
Nói không chừng trời đã sắp sáng rồi.
Bước chân của cô hết sức thong thả, vừa đi về phía trước vừa nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là một vùng đất hoang mênh mông vô bờ, dưới chân như là ao đầm vậy, cứ như lúc nào cũng có thể khiến người ta rơi xuống. Không biết đã bị bỏ hoang bao lâu, nhưng mà nơi này cũng không hề có cỏ dại, tất cả đều là những dây leo khô cằn, ngay cả mỗi một chiếc lá cũng còn nguyên vẹn.
Hoa vãng sinh vẫn luôn phát ra tiếng rầm rì có vẻ rất khó chịu. Chúc Hạ Dương không biết nó muốn nói gì, nhưng có vẻ nó rất quen thuộc với nơi này.
Nơi cuối cùng có rất nhiều căn nhà gỗ nhưng mà đều đã cũ nát tồi tàn, rất nhiều căn đã sụp đổ thành những đống đổ gỗ đổ nát.
Chúc Hạ Dương thấy tất cả những điều trước mắt đều rất xa lạ, mà hoa vãng sinh ngày càng kích động bay tới bay lui xung quanh Chúc Hạ Dương, cuối cùng nhào vào lòng Chúc Hạ Dương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play