Văn Tinh Trạch cảm thấy nó thật lắm lời, nhưng vì kính trọng bậc tiền bối, cậu vẫn kiên nhẫn nghe hết những lời phàn nàn và mớ chuyện không đầu không đuôi của nó.
“Không bị cảm ư? Vậy là bị làm sao đây? Nhìn mệt mỏi không có chút sức sống thế này mà.” Chờ Quý Mễ Đoàn ngừng lải nhải, Văn Tinh Trạch bèn tranh thủ hỏi.
“Tất nhiên tôi không bị cảm, meo.” Con mèo trắng chẳng hề để ý mà liếm móng vuốt: “Chỉ là thật sự sắp chết mà thôi, meo.”
Văn Tinh Trạch ngây ngẩn cả người.
Tuổi thọ của loài mèo, quả thật lâu nhất cũng chỉ khoảng hơn hai mươi năm. Không giống con người, nhiều loài động vật trong tự nhiên đều có thể cảm nhận trước về cái chết của mình.
Quý Mộng hiếm khi thấy Quý Mễ Đoàn trông khỏe khoắn thế này, bà ấy vui mừng cúi xuống nhìn nó. Con mèo già ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, liếm má Quý Mộng một cái, rồi: “Meo… phì phì, mùi kem nền!”
Văn Tinh Trạch: “…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT