Lần đầu tiên Tiết Linh gặp Văn Cửu Tắc, cô đã giật mình vì cậu.

Khi ấy cô mới 20 tuổi, đang học năm hai tại Đại học Sư phạm thành phố Du. 

Thỉnh thoảng vào những ngày nghỉ, cô thường đến tiệm bánh mì của chị họ để phụ giúp.

Tối hôm đó, khoảng hơn 10 giờ, chị họ có việc nên đã về trước, để một mình cô trông coi tiệm bánh. Cô ngồi đó, vô thức nhìn chằm chằm vào những mô hình bánh ngọt trên kệ.

Con phố nơi tiệm bánh tọa lạc vốn không đông đúc, vào giờ này lại càng thưa thớt bóng người. Đã một lúc lâu rồi chẳng có ai bước vào cửa hàng.

Tiết Linh đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nghe tiếng chuông leng keng vang lên. Cửa bị đẩy mở, một người nhanh chóng bước đến kệ bánh, lấy một ổ rồi tiến về phía quầy thu ngân.

"Chào mừng quý khách..." Tiết Linh chậm nửa nhịp mới đứng dậy nói, nhưng khi nhìn rõ người đó, giọng cô bỗng nghẹn lại rồi im bặt.

Vị khách này có vóc dáng cao lớn, và điều đáng chú ý là, đầu của cậu ta đầy máu.

Màu đỏ tươi chảy dọc theo gò má, lan xuống cổ thành từng mảng lớn, thấm vào chiếc áo phông đen, làm ướt đẫm cả phần vai áo. Cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài cũng dính đầy vết máu đã khô.

Vào giờ này, khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn toàn thân đẫm máu, phản ứng đầu tiên của Tiết Linh là gọi cảnh sát.

Hoặc gọi xe cấp cứu, tóm lại, tay cô vô thức chạm vào chiếc điện thoại đặt trên quầy.

Ngay khi cô chạm vào điện thoại của mình, một ngón tay của người đàn ông cũng đặt lên màn hình, ngăn cản hành động của cô.

Cậu ta tiện tay lau đi giọt máu sắp rơi trên cằm, cười híp mắt nói: "Đừng sợ, đừng gọi cảnh sát, đây không phải máu thật đâu, tôi đang chơi cosplay thôi."

Ngửi thấy mùi tanh của máu, Tiết Linh: "..."

Chẳng lẽ trông tôi dễ bị lừa lắm sao? Tôi trông giống đứa ngốc lắm à?

"Tôi chỉ đến mua một ổ bánh mì thôi, phiền cô tính tiền giúp tôi." Cậu ta móc điện thoại từ trong túi ra để thanh toán.

Tiết Linh nhìn thấy chiếc điện thoại bị vỡ màn hình mà cậu ta lấy ra, trên đó dính đầy máu và bụi bẩn. Cậu ta bấm hai lần nhưng màn hình vẫn đen, không thể khởi động được.

Người đàn ông im lặng một lúc, khẽ thở dài rồi cất điện thoại đi. Cậu ta cũng không lấy ổ bánh mì trên quầy nữa, nói lời xin lỗi rồi quay người bước ra ngoài.

"Này! Cậu gì ơi, cậu cầm ổ bánh này đi, tôi mời cậu." Tiết Linh gọi với theo.

Gã đàn ông đầu đầy máu kỳ lạ cầm ổ bánh, vừa ra khỏi cửa đã xé bao bì và cắn một miếng lớn.

Một miếng của cậu ta bằng mười miếng của Tiết Linh, có lẽ chỉ ba miếng là cậu ta có thể ăn hết ổ bánh.

Tiết Linh nhìn thấy những giọt máu từ cằm cậu ta rơi xuống ổ bánh, nhưng cậu ta chẳng hề để tâm mà nuốt luôn vào bụng. Trông cậu ta có vẻ rất đói, như thể đã nhịn đói ba ngày vậy.

Người đàn ông đến như một cơn gió, rồi cũng lướt đi nhanh như một cơn gió, chỉ để lại một mùi tanh nhẹ của máu, và một dấu vân tay dính máu trên màn hình điện thoại của cô.

Sau đó một thời gian dài, Tiết Linh vẫn nghĩ rằng đó là một gã côn đồ nào đó, có lẽ vừa đánh nhau với người khác nên mới bị thương.

Cho đến lần thứ hai cô gặp lại cậu ta.

Tiết Linh cùng với những người bạn trong hội sinh viên đến trường Đại học Du bên cạnh tìm người, tình cờ chứng kiến một cuộc ẩu đả ở một góc vắng vẻ.

Hay nói đúng hơn, đó là một màn bạo lực một chiều.

Người đàn ông từng mua bánh với cái đầu đầy máu kia giờ đang là người bị đánh.

Cậu ta cao lớn, cơ bắp săn chắc, trông có vẻ rất giỏi đánh nhau, nhưng một người đàn ông thấp hơn cậu ta nửa cái đầu đang dùng gậy đánh vào người cậu ta, thế mà cậu ta lại không hề phản kháng, chỉ giơ tay lên đỡ khi cây gậy sắp đập mạnh vào đầu mình.

Cậu ta mặt không biểu cảm, thậm chí còn thản nhiên cho một tay vào túi quần, như thể người bị đánh không phải là mình vậy, nhưng những vết thương trên cánh tay và cổ khiến người ta phải rùng mình.

Thật trùng hợp, gã đang cầm gậy, mặt mày dữ tợn vung vẩy phát tiết vào người cậu ta, Tiết Linh lại quen biết.

Văn Huyên, một thành viên của hội sinh viên Đại học Du, là đàn anh khóa trên hơn cô một năm.

Tiết Linh là thành viên Ban Ngoại giao của Đại học Sư phạm Du, trưởng ban của họ và chủ tịch hội sinh viên Đại học Du là một cặp đôi đang quen nha. Hai trường từng tổ chức liên hoan giao lưu giữa các hội sinh viên, vì thế cô mới quen biết Văn Huyên.

Khi đó Văn Huyên đã có ý tìm cách nói chuyện với cô, trưởng ban của họ còn đùa cợt mai mối cho hai người.

Nhưng Tiết Linh cảm thấy họ không thân thiết lắm nên không đáp lại, chuyện đó cũng chìm xuồng luôn.

Không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này, Văn Huyên trông có vẻ như đang muốn đánh chết người kia, sự hung hãn ấy khiến người ta phải rùng mình sợ hãi, khác xa với vẻ ngoài nho nhã, lịch thiệp mà gã thường thể hiện trước đó.

Tiết Linh bị cảnh tượng đó làm cho sững sờ, do dự một lúc không biết có nên can ngăn hay không.

Nhìn thấy cây gậy của Văn Huyên đập mạnh vào vai người kia, trực tiếp làm gãy cây gậy, nhưng gã vẫn chưa có ý định dừng lại.

Tiết Linh nhíu mày, không nhịn được phải lên tiếng: "Văn Huyên, các anh đang làm gì vậy?"

Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ và hoảng sợ của cô cùng hai cô gái khác bên cạnh, Văn Huyên sững người, gượng gạo nặn ra một nụ cười, ấp úng giải thích qua loa.

Người bị đánh liếc nhìn bọn họ, xoay xoay vai bị đánh rồi rời khỏi đó với vẻ mặt lạnh lùng.

Ngày hôm sau, Văn Huyên bất ngờ chạy đến trường cô để tìm, nói với cô những lời không đâu vào đâu.

"Người hôm qua là em họ của anh, tên Văn Cửu Tắc, nó là đứa con riêng, mẹ nó thấy nhà anh có tiền nên bám lấy bác cả của tôi..."

"Thực ra anh cũng không muốn đánh nó đâu, bình thường anh lười để ý đến nó lắm, nhưng nó mãi đến 12 tuổi mới được ông nội anh nhận về, trước đó sống bên ngoài nên nhiễm phải một thân tật xấu, từ nhỏ đã thích đánh nhau, còn trộm cắp, lại bắt nạt người khác ở trường, anh thân là anh họ, thấy để vậy không được nên mới ra tay dạy dỗ nó..."

Tiết Linh đang học môn đại cương, nghe gã nói mà chỉ muốn bỏ chạy nhưng lại không thể được.

"Tại sao cậu lại nói với tôi những chuyện này? Chúng ta đâu có quan hệ gì, cũng chẳng thân thiết gì đâu."

Nụ cười lúc đó của cô chắc hẳn rất gượng gạo, nhưng Văn Huyên dường như không nhận ra. Gã trước tiên than phiền, trách móc cậu em họ không nghe lời dạy bảo của mình, rồi khẳng định việc đánh cậu ta là đúng đắn, sau đó lại bắt đầu vô tình hay cố ý khoe khoang về gia thế của mình.

"Gia đình anh khác với người thường, có nền tảng, quản giáo nghiêm khắc... Anh và các chị em họ từ nhỏ đã phải học đủ thứ, em cũng biết Lục nghệ* của người quân tử thời xưa chứ..."

*Lục nghệ (phồn thể: 六藝, giản thể: 六艺, bính âm: liù yì, tiếng Anh: Six Arts) là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung. Cách gọi này có hai hàm nghĩa, một là án theo cổ truyền từ Chu lễ, hoặc là theo cách nói của Khổng Tử.

Tiết Linh bị buộc phải nghe những lời này, suýt nữa thì bật cười. 

"Chúng ta đang sống ở cùng một thế giới sao? Thời đại nào rồi mà vẫn còn phân biệt quý tộc tiểu thư, chính thất thứ thiếp như vậy?"

Cô có nghe nói gia đình Văn Huyên khá giàu có, hình như còn là một gia tộc nổi tiếng ở thành phố An Khê.

Nghe đồn tổ tiên bọn họ phát tài nhờ đạo mộ, vài trăm năm trước đã rửa tiền bằng cách kinh doanh đồ cổ, ông nội Văn Huyên là chuyên gia về cổ vật nổi tiếng nào đó.

Trong buổi gặp gỡ, ngoài việc khoe khoang chiếc đồng hồ đắt tiền của mình, Văn Huyên chỉ toàn khoe ông nội gã được mọi người kính trọng, dịp Tết có những nhân vật nổi tiếng đến thăm hỏi.

Lúc đó Tiết Linh chỉ thấy gã quá thích phô trương nên muốn tránh xa, giờ cô mới nhận ra gã quả không hổ danh là người có học vấn uyên thâm, toát ra một mùi vị như vừa được đào lên từ lòng đất vậy.

Sau khi tự cho rằng đã giải thích rõ sự hiểu lầm và gột rửa ấn tượng xấu, Văn Huyên đề nghị mời cô ăn trưa. Tiết Linh cười gượng từ chối, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chạy mất ngay khi tiếng chuông tan học vừa vang lên.

Học sinh trường khác chạy đến lớp học chung của họ để phá rối kỷ luật lớp học, sao không ai quản lý vậy chứ!

Cô vốn đã không thích Văn Huyên, sau chuyện đó càng tránh mặt gã. Tuy nhiên, nhờ Văn Huyên mà cô biết được cậu em họ cao lớn bị gã đánh tên là Văn Cửu Tắc, cũng là sinh viên Đại học Du.

Văn Cửu Tắc học năm nhất, chuyên ngành Ngôn ngữ Trung Quốc, mới 19 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cô một tuổi.

Tiết Linh: Sao cậu ta toàn là những điểm trái ngược vậy nhỉ.

Trông cao lớn như vậy, hóa ra vẫn chưa phải là đàn ông, mà chỉ là một cậu bé thôi.

Do hoạt động của Ban Ngoại giao, Tiết Linh thường xuyên phải qua Đại học Du bên cạnh, cũng đã gặp Văn Cửu Tắc vài lần. ( app truyện TᎽT )

Khác với hình ảnh ương ngạnh, nóng nảy hay đánh nhau, thậm chí còn bắt nạt bạn học mà anh họ Văn Huyên của cậu ta miêu tả. Mỗi lần Tiết Linh nhìn thấy Văn Cửu Tắc, cậu đều tránh xa đám đông, một mình ở góc khuất.

Đừng nói đến chuyện bắt nạt bạn học, cậu ta hoàn toàn không giao tiếp với bất kỳ ai, lúc nào cũng toát ra vẻ mệt mỏi uể oải, như thể chẳng hứng thú với bất cứ điều gì.

Thực ra, khí chất của cậu ta rất đặc biệt, lại còn đẹp trai một cách khác thường, có không ít người chú ý đến cậu ta. Tiết Linh còn từng thấy có cô gái chủ động cầm nước đến bắt chuyện với cậu ta.

Đó còn là một cô gái khá xinh đẹp, nhưng kết quả là cậu ta ngồi đó duỗi dài chân ra, làm như bị điếc, chẳng thèm để ý đến người ta, khiến cô gái đó tức giận đỏ mặt bỏ đi.

Tiết Linh vô tình dừng lại nhìn một lúc, cảm thấy dáng vẻ lười biếng của cậu ta khi ngồi đó, hơi giống một con mèo nằm phơi nắng trên tường, chẳng thèm để ý đến ai.

Mèo có thế giới riêng của nó, khác với con người.

Cô và Văn Cửu Tắc là hai người hoàn toàn khác biệt, Tiết Linh nghĩ rằng giữa họ sẽ không có thêm điểm giao nhau nào nữa.

Không lâu sau, Tiết Linh bị tỏ tình.

Chàng trai họ Võ, cũng là thành viên hội sinh viên của bọn họ, đã từng làm việc cùng nhau vài lần.

Tiết Linh hoàn toàn không hiểu tại sao anh ta lại đến tỏ tình với mình, lại còn tổ chức hoành tráng đến vậy.

Võ Mỗ Mỗ đã dùng vài trăm ngọn nến xếp thành hình trái tim dưới ký túc xá của Tiết Linh, bên ngoài còn bao quanh một vòng hoa, bản thân đứng ở giữa, ôm đàn guitar hát tình ca hướng về phòng ký túc của cô, gọi to tên cô.

Tiết Linh vừa mới sấy xong tóc trong phòng ký túc, được người ta thông báo chuyện này. Nhìn thấy đám đông vây quanh dưới lầu ngày càng đông đúc, cô suýt chút nữa đã ngất đi.

Các bạn cùng phòng cười đùa trêu chọc: "Linh Linh đào hoa quá ta!"

"Linh Linh dễ thương dữ luôn, mau xuống xem đi, đừng để người ta đợi lâu!"

"Nhanh nhanh nhanh, thay đồ xuống đi! Tụi tui đi cùng bà!"

Tiết Linh nghe tiếng gọi vang dội từ dưới lầu, đau khổ thay bộ đồ ngủ, rồi bị một đám bạn cùng phòng và những người hiếu kỳ đẩy đến trước mặt chàng trai đó.

Chàng trai mà cô còn chưa có ấn tượng sâu sắc biểu hiện rất tình cảm, đàn một bài tỏ tình khá trôi chảy.

"Tiết Linh! Anh đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy em chính là người anh muốn kết hôn, vì vậy hôm nay anh ở đây xin em làm bạn gái của anh, bắt đầu bước đầu tiên trong cuộc đời chúng ta!"

"Sự dịu dàng, kiên nhẫn, thấu hiểu của em đều khiến anh cảm thấy em rất tốt. Em còn nhớ lúc mới vào hội sinh viên, anh mắc lỗi trong công việc, chính em đã giúp đỡ anh. Anh tin rằng em cũng có cảm tình đặc biệt với anh, nếu không sẽ không luôn quan tâm và chú ý đến anh..."

Chàng trai nói thao thao bất tuyệt, mặt đỏ bừng trong tiếng hò hét của đám đông xung quanh.

Tiết Linh như bị đặt trên đống lửa, nghe chàng trai không mấy quen thuộc tự tin phát biểu, cảm giác như ngón chân sắp đâm thủng dép.

Cô đến đây là để từ chối, nhưng không nỡ ngắt lời chàng trai đang tự cảm động và hồi tưởng, xung quanh còn có những người bạn của Võ Mỗ Mỗ hô hào "đồng ý đi, đồng ý đi", chỉ khiến Tiết Linh càng thêm lúng túng và đau đầu.

Trong tình huống hỗn loạn như vậy, Tiết Linh bỗng nhìn thấy Văn Cửu Tắc.

Cậu đứng trong đám đông hiếu kỳ, hai tay đút túi, như đang xem một vở kịch hay. Tiết Linh cảm thấy nụ cười nheo mắt của cậu ta có chút gì đó như đang hả hê trước nỗi khổ của người khác.

Văn Cửu Tắc cũng nhận ra ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau qua đám đông vây quanh.

Tiết Linh không biết cậu ta có nhìn ra ý cầu cứu trong ánh mắt của cô hay không.

Cậu ta dường như nhướng mày, rồi lùi lại hai bước rời khỏi đám đông, xoay người một cú đá bay, đá văng nửa ly trà sữa đặt trên thùng rác bên cạnh.

Nửa ly trà sữa đó bay qua đầu đám đông, rất chính xác rơi trúng gáy của Võ Mỗ Mỗ, rồi bùm một tiếng vỡ tanh tành.

Xung quanh bỗng im lặng, chàng trai bị nửa ly trà sữa đánh ngã xuống đất, ôm đầu dính đầy trà sữa nhớp nháp, tức giận bừng bừng đứng dậy, quay đầu lại hỏi giận dữ: "Ai! Ai ném tôi vậy!"

Văn Cửu Tắc vẫn đứng trong đám đông, hai tay đút túi, vẫn với nụ cười nheo mắt đó, chẳng hề tỏ ra lo lắng.

Tiết Linh thực sự không nhịn được, bật cười khúc khích.

Chàng trai cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, mặt đen xì dẫn theo đám bạn vội vàng bỏ đi, thậm chí cả đống nến hoa trên đất cũng không thèm quản.

Tiết Linh đành phải đi mượn chổi xẻng, dọn dẹp những thứ đó rồi nhét hết vào thùng rác.

Văn Cửu Tắc không rời đi cùng đám đông hiếu kỳ. Trong lúc Tiết Linh dọn dẹp, cậu ngồi trên lan can đối diện con đường nhìn cô.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play