Mưa càng lúc càng lớn. Hiếm khi Đế Giang không dùng linh lực che mưa mà lại cầm theo một chiếc ô giấy dầu. Đó là chiếc ô Nhạc Quy mua ở phàm giới cách đây không lâu, nàng mua hai cái, một cái cho mình, một cái cho Đế Giang. Chiếc của nàng chẳng bao lâu đã hỏng, còn chiếc của hắn thì vẫn luôn được cất trong túi Càn Khôn. Lúc ấy, nàng tưởng rằng hắn không thích, từng ngỏ lời xin lại nhưng hắn không cho. Không ngờ, vừa đổ mưa một cái hắn đã lấy ra dùng.
Nhạc Quy mím môi, cố gắng che giấu cảm xúc. Nhưng vừa chạm mắt với hắn, nỗi u sầu mãnh liệt bỗng trào dâng như trận mưa bất ngờ trút xuống, thấm ướt hàng mi nàng.
Đế Giang khẽ nhíu mày: "Sao lại có vẻ mặt này?"
"… A Hoa bắt nạt ta." Nhạc Quy nghẹn ngào một tiếng, lập tức nhào tới, chôn mặt vào lồng ngực hắn, sợ rằng nếu hắn nhìn kỹ hơn sẽ nhận ra điều gì đó không ổn.
[Xin lỗi nhé, A Hoa. Tin rằng ngươi cũng có thể hiểu cho ta.]
A Hoa, người hoàn toàn không thể hiểu được: "... Nhạc Quy, ngươi lớn thế này rồi, sao vẫn còn chơi trò mách lẻo vậy? Hơn nữa, ta bắt nạt ngươi lúc nào chứ? Chẳng qua ta chỉ mắng ngươi một canh giờ thôi mà? Nếu không phải do ngươi ném ta ra ngoài, ta có thể mắng được một canh giờ sao? Với lại, ngươi không nghĩ rằng mách lẻo chẳng có tác dụng gì à? Ngươi tưởng chủ nhân sẽ giúp—"
Một khắc sau, Đế Giang thản nhiên ôm eo Nhạc Quy, đưa nàng về lại cung Thương Khung. Nhạc Quy liếc nhìn giá để gương trên bàn, trống trơn chẳng còn gì, rồi nhẹ giọng thăm dò: "Thật ra cũng không có mâu thuẫn lớn gì… Treo nàng ấy lên đài Tệ Ngạn để thị chúng có phải hơi quá đáng không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT