Lục Trạch dùng bút chọc vào cuốn sổ nhỏ, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta ở bên nhau gần sáu tháng, chi phí sinh hoạt hàng ngày thì không tính, đã đưa em đi dự các buổi tiệc rượu, dạ hội ba lần, mỗi lần đều sắm một bộ lễ phục, mỗi bộ khoảng ba mươi vạn, cứ coi như là chín mươi vạn đi. Sinh nhật em, anh tặng em một chiếc đồng hồ, trị giá một trăm năm mươi vạn. Hai lần em đặt tiệc ở khách sạn Quý Lộc, tổng cộng tiêu hơn hai mươi vạn, hóa đơn ghi tên anh…”
“Đủ rồi đủ rồi.” Hướng Hàn bị hắn nói cho choáng váng, trực tiếp ngắt lời: “Anh cứ nói tổng cộng bao nhiêu đi.”
“Tổng cộng hơn hai trăm sáu mươi vạn, làm tròn thành hai trăm năm mươi vạn đi.” Lục Trạch cười nhạt, nói xong lại bổ sung: “Ngoài ra còn chưa kiểm tra lịch sử giao dịch ngân hàng, xét thấy thẻ đã bị đóng băng, nên thôi vậy.”
Hướng Hàn: …Làm tròn kiểu gì thế này? Không, đó không phải trọng điểm!
“Tiểu Cửu, hai trăm năm mươi vạn này tương đương bao nhiêu tinh tệ, có lời không?” Hướng Hàn vội vàng hỏi hệ thống.
Hệ thống: “…Xét về sức mua thì hai trăm năm mươi vạn tệ tương đương hai triệu tinh tệ.”
“Hai triệu?!” Hướng Hàn thốt lên, rồi vẻ mặt đau lòng: “Chỉ đủ mua một cái nhà vệ sinh trong biệt thự ở tinh cầu Đế Đô thôi.”
“Là hai trăm năm mươi vạn.” Lục Trạch nhấn mạnh, hơn nữa tinh cầu Đế Đô là gì chứ? Không phải là Đế Đô đấy sao?
Hướng Hàn nào có tâm trạng để ý đến hắn, tiếp tục hỏi hệ thống: “Tiểu Cửu, tôi nhớ các người nói đây là game đúng không, có thể nạp tiền không?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hệ thống: “…Xin lỗi, chức năng này hiện chưa hỗ trợ. Hơn nữa, dù có hỗ trợ đi nữa thì tài khoản của anh Hướng cũng không có tiền.”
Hướng Hàn lập tức đau khổ như chết đi sống lại, lại hỏi: “Vậy cậu nói xem phải làm sao? Đây là nợ của nguyên chủ, không phải nợ của tôi.”
Hệ thống: “Cho nên cần mới anh Hướng thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện.”
Cầu cứu không được, Hướng Hàn đành ngẩng đầu lên, tràn đầy hy vọng nhìn về phía Lục Trạch, hỏi: “Tôi trả lại quần áo với đồng hồ đó cho anh được không?”
Lục Trạch mỉm cười lắc đầu: “Lễ phục đều là may đo, ngoài em ra không ai mặc được. Còn đồng hồ thì em đeo đi khoe khoang, ngày hôm sau đã bị mất rồi.”
Nói xong hắn nhướn mày, hỏi một cách kỳ lạ: “Lúc đó em buồn cả nửa tháng, còn báo cảnh sát nữa, không nhớ sao?”
“Ha ha, nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi. Ý tôi là… đợi tìm lại rồi trả anh mà.” Hướng Hàn cười gượng, trái tim sắp vỡ vụn thành tro bụi.
“Cũng được, vậy thì trả trước một triệu đi. Trả xong tiền, em muốn đi đâu thì đi, anh tuyệt đối không ngăn cản.” Lục Trạch rất dứt khoát.
Hướng Hàn mặt buồn rầu nói: “Nhưng tôi chỉ có hai nghìn tệ.”
“Ra vậy.” Lục Trạch tỏ vẻ thương cảm, nhưng mà…
“Mà vậy thì có liên quan gì đến anh chứ? Dù sao thì em cũng nói rồi, chúng ta đã chia tay rồi mà.” Hắn cũng rất bất lực.
Hướng Hàn nghiến răng nói: “Chia tay rồi còn đòi người yêu cũ trả lại tiền tiêu vặt trong thời gian yêu nhau, đây là hành động cực kỳ tệ bạc. Những người làm như vậy chắc chắn rất nhỏ mọn, tính cách rất tồi tệ.”
Lục Trạch không hề tức giận, chậm rãi giải thích: “Đối với người bình thường mà nói, hai trăm năm mươi vạn không phải là số tiền nhỏ. Nhưng đối với anh mà nói, hai trăm năm mươi vạn có thể giúp công ty tránh những rủi ro, phát triển tiến lên một bước nữa. Em cũng biết tình hình hiện tại của anh, ngay cả xe cũng đổi thành loại xe rẻ tiền dưới mười vạn rồi.”
Hướng Hàn cau mày, Lục Trạch tiếp tục dụ dỗ: “Hơn nữa, anh yêu em là muốn sống cả đời với em, cho nên mới sẵn lòng tiêu nhiều tiền cho em như vậy. Bây giờ em không muốn sống cả đời với anh nữa, sự đầu tư của anh không có hồi báo, chẳng lẽ không nên rút vốn sao?”
“Nhưng mà… tôi thực sự không có tiền.” Hướng Hàn cũng rất bất lực, tiền cũng không phải do anh tiêu mà.
Lục Trạch khẽ ho một tiếng, trầm ngâm nói: “Muốn không trả cũng được, chỉ cần không chia tay, chúng ta…”
“Không được.” Hướng Hàn lập tức ngồi thẳng người, thái độ vô cùng kiên quyết. Đây là vấn đề nguyên tắc, không chia tay thì làm sao anh ghép đôi cho mục tiêu và thụ chính được?
“Được rồi.” Lục Trạch đã sớm đoán được kết quả này, trực tiếp lấy ra từ ngăn kéo một tập tài liệu, đưa cho anh rồi nói: “Nếu vậy, hay là xem cái này đi.”
Hướng Hàn nhận lấy lật vài trang, rồi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Hợp đồng lao động?”
“Đúng vậy.” Lục Trạch gật đầu, đi tới chỉ vào mục lương bổng nói: “Mức lương trung bình của sinh viên tốt nghiệp đại học A là mười ba nghìn, em tốt nghiệp rồi đến Thiên Thần làm việc, tan làm rồi về đây, làm việc nhà, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của anh. Anh trả em gấp đôi, trong đó ba nghìn chuyển thẳng vào tài khoản, để em dùng cho chi tiêu hàng ngày, hai mươi ba nghìn còn lại để trừ nợ, thế nào?”
Hướng Hàn tính toán một chút, rồi nói với vẻ mặt khổ sở: “Vậy cũng phải trả hơn ba năm nhỉ?” Nếu không tìm lại được đồng hồ, còn phải trả lâu hơn nữa.
“Ngốc quá.” Lục Trạch xoa đầu cậu, nói: “Lương sẽ tăng lên mà, một triệu anh cũng không tính lãi cho em, không cần lâu đến vậy đâu.”
“Thật không?” Hướng Hàn hầu như không tin tưởng hắn.
“Đương nhiên là thật.” Lục Trạch nhịn cười nói.
Hướng Hàn suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy không yên tâm, tìm hệ thống để bàn bạc: “Tiểu Cửu, cậu nói xem hắn có âm mưu gì không?”
Hệ thống chưa nói gì, giọng nói của A Lớn đã vang lên: “Ký đi, anh có gì đáng để hắn mưu tính chứ?”
Hướng Hàn: “Giọng điệu này của anh, y hệt lúc dụ dỗ tôi ký hợp đồng.”
A Lớn: “…Ký trước rồi tính sau, dù sao hoàn thành nhiệm vụ là anh sẽ rời khỏi thế giới này rồi, không cần phải để tâm.”
Thấy Hướng Hàn vẫn chưa quyết định, Lục Trạch không nhịn được nhắc nhở: “Tình hình việc làm hiện nay em cũng nên hiểu rõ, bất kỳ công ty nào cũng không đưa ra được điều kiện tốt hơn anh.”
“Vậy… được rồi.” Hướng Hàn do dự rất lâu, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý, do dự ký tên.
Anh không biết rằng, A Lớn vừa offline, đã bị B Nhỏ hỏi: “Thượng tướng Dean, sao tôi cảm thấy… ngài đặc biệt hy vọng bọn họ ở bên nhau vậy?”
A Lớn trả lời: “Tỷ lệ khớp đến 99,9%, không ở bên nhau thì trái với lẽ thường.”
B Nhỏ: “…Trước tiên để tôi thay hệ thống 009 và Hướng Hàn mặc niệm hai giây đã, hai tên này vẫn còn đang nghiêm túc mai mối cho người ta nữa kìa.”
Lục Trạch rất hài lòng với lựa chọn của Hướng Hàn, cầm văn kiện xem đi xem lại nhiều lần, rồi dặn dò: “Hợp đồng có hiệu lực từ hôm nay, em đi xuống bếp làm bữa tối đi.”
“Làm… làm bữa tối?” Hướng Hàn ngơ ngác, anh chỉ uống dung dịch dinh dưỡng, chưa bao giờ nấu ăn.
“Có vấn đề gì sao?” Lục Trạch ngẩng đầu hỏi.
“Không… không có vấn đề gì.” Hướng Hàn cúi đầu, bước nặng nề đi về phía bếp.
Hệ thống an ủi: “Anh Hướng, anh không cần lo lắng, tôi đã kết nối mạng ở đây rồi, tìm ra rất nhiều tài liệu nấu ăn.”
Hướng Hàn xúc động nói: “Tiểu Cửu, lúc quan trọng vẫn là cậu đáng tin cậy nhất.”
Một giờ sau, Hướng Hàn bưng ra hai đĩa thức ăn nhìn thảm không tả nổi, rồi gọi Lục Trạch: “Này, kia kìa, ăn cơm nào.”
Lục Trạch thực ra vẫn luôn nấp ngoài bếp xem, đến khi anh múc thức ăn mới về phòng giả vờ làm việc. Nghe thấy Hướng Hàn gọi hắn, lại giả vờ làm việc đi ra, ngồi xuống rồi dặn một câu: “Sau này gọi tên.”
Nói xong nhìn thoáng qua thức ăn, sắc mặt Lục Trạch lập tức cứng đờ, cuối cùng cau mày, cố gắng dùng đũa gắp một miếng cho vào miệng.
“Ồ ồ.” Hướng Hàn tùy ý đáp, rồi vẻ mặt mong chờ nhìn hắn hỏi: “Sao rồi?” Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn, khá mới lạ.
Sắc mặt Lục Trạch lập tức méo mó, chưa nhai đã cố gắng nuốt xuống, rồi cầm điện thoại, đứng dậy đi: “Anh gọi đồ ăn ngoài vậy.” Nói xong lại bổ sung: “Dạ dày em không tốt, tuyệt đối đừng ăn.”
“Có khó ăn đến vậy sao?” Hướng Hàn rất tức giận, anh đã rất nghiêm túc làm theo công thức, giữa chừng còn có hệ thống giám sát nữa đó.
Nhưng nếm thử một miếng, lập tức nước mắt lưng tròng hỏi Lục Trạch: “Đồ ăn ngoài là gì, có thể gọi giúp tôi một phần không?”
Ngày hôm sau, Hướng Hàn mang theo thuốc trị đau dạ dày, bị Lục Trạch dẫn đến công ty. Tôn Thư Á thấy hai người cùng vào, nắm chặt văn kiện trong tay.
Hướng Hàn vào với tư cách trợ lý, vì điều kiện công ty đơn sơ, không có văn phòng riêng, chỉ đặt một cái bàn trong văn phòng của Lục Trạch, tạm thời dùng vậy.
Giờ nghỉ trưa, Tôn Thư Á cùng Trương Giai ở phòng nhân sự cùng ăn cơm, vô tình nhắc đến chuyện sáng nay, tùy tiện nói: “Nghe nói anh ta không trải qua phỏng vấn, trực tiếp vào làm?”
“Đúng vậy, nghe nói là họ hàng của Tổng giám đốc Lục.” Trương Giai không hề cảm thấy kinh ngạc mà nói.
Tôn Thư Á cười, lắc đầu nói: “Đâu phải họ hàng gì, anh ta là đàn anh cùng khoa với tôi, nhà nghèo lắm, không liên quan gì đến nhà họ Lục cả. Sau này quen biết vài cậu ấm, mới… nói chung, Tổng giám đốc Lục trước kia cũng thuộc nhóm cậu ấm đó.”
Trương Giai cũng xuất thân từ gia đình giàu có, lại thầm mến Tôn Thư Á, nghe vậy liền hiểu ngay.
Không lâu sau, trong công ty bắt đầu lan truyền những lời đồn đại, nói rằng Hướng Hàn là tình nhân được Lục Trạch bao nuôi, dựa vào chuyện mờ ám mà vào công ty, chẳng bao giờ làm việc mà tháng nào cũng nhận lương.
Hướng Hàn nghe được chuyện này ở khu pantry, không nhịn được giải thích: “Tôi mới vào chưa được hai tuần, chưa nhận lương đâu.”
*Pantry là không gian phụ trợ đặc biệt trong các khách sạn, căn hộ hay văn phòng. Hiểu một cách đơn giản, đây là một quầy bar, một khu bếp nhỏ với đủ những dụng cụ pha chế theo mô hình tự phục vụ. Hay đây cũng là một không gian thoáng đẹp, nơi trưng bày kệ báo, sách, trà, café… trong văn phòng để các nhân viên có thể giải lao thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng và mệt mỏi.
Hai nhân viên đang buôn chuyện mặt mày đỏ bừng, vừa quay người lại thì thấy Lục Trạch mặt không cảm xúc đứng sau lưng họ, sợ đến mức suýt làm rơi cốc.
Sau khi tìm ra nguồn tin đồn, Lục Trạch nhanh chóng gọi Trương Giai đến văn phòng, lạnh giọng nói: “Hướng Hàn là người yêu của tôi, sở hữu một phần cổ phần của công ty, việc em ấy vào công ty không có vấn đề gì. Hơn nữa, với tư cách là nhân viên công ty, tôi hy vọng cô có thể làm tốt công việc của mình, chứ không phải ở đằng sau nói xấu người khác. Nếu không làm được, tôi cũng không muốn giữ cô lại.”
Trương Giai rời đi với đôi mắt đỏ hoe, sau khi than thở với Tôn Thư Á một hồi, đột nhiên xin nghỉ việc và ra đi.
Vì vậy, những lời đồn đại trong công ty càng nhiều hơn, nói rằng Lục Trạch vì người tình mà đuổi việc nhân viên tận tâm. Nhiều người thậm chí còn lầm bầm trong bí mật, rằng đây chỉ là công ty nhỏ, hệ thống không hoàn thiện, ông chủ cũng dùng người theo cảm tính, chắc là sau này cũng không phát triển nổi.
Hướng Hàn có chút lo lắng, Lục Trạch lại chẳng nói gì, ngày hôm sau dẫn đội đi thương lượng hợp tác với một công ty lớn trong ngành, trực tiếp gọi cả Hướng Hàn đi cùng, sau khi gặp gỡ người phụ trách bên kia, đặc biệt giới thiệu: “Đây là Hướng Hàn, đối tác của công ty.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng Hàn: Tôi là tiên nữ nhỏ, không bao giờ nấu ăn, cũng không ăn cơm, chỉ uống sương sớm thôiヽ( ̄▽ ̄)?
Lục Trạch: Thịt kho tàu, gà hấp xì dầu, cá quả sốt đường, vịt quay, thịt kho tiêu, gà cay, sườn xào cay, cá nấu tương…
Hướng Hàn: Ăn ăn ăn!
Lục Trạch: Dạ dày không tốt, nhịn đi!