Giang Duy ngồi trên xe của Hùng Trì Viễn, cảm thấy đúng là xe xịn có khác – ngồi vô cùng thoải mái. 

Cậu day day bả vai tựa vào ghế sau. Đây là lần đầu tiên cậu lái xe đường dài như vậy, cả người đều mỏi nhừ.

Hùng Trì Viễn quay đầu nhìn cậu, hơi mỉm cười:

“Đã ăn gì chưa?”

Giang Duy ngáp dài một cái, trả lời:

“Chưa.”

“Vậy muốn ăn gì không?” Hùng Trì Viễn khởi động xe, lái ra khỏi khu dân cư.

“Anh chọn đi, tôi sao cũng được.” – Giang Duy trả lời, lười nghĩ.

“Vậy chi bằng về chỗ tôi? Muốn ăn gì tôi nấu.” – Hùng Trì Viễn liếc nhìn Giang Duy đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.

“Hả? Không cần đâu. Tìm đại chỗ nào ăn là được rồi.” – Giang Duy sửng sốt, quay lại nhìn Hùng Trì Viễn. 

Người này đúng là quá nhanh thân thiết rồi. Dù sao thì anh ta cũng chỉ là học trò của ba mình, bọn họ vừa mới quen nhau thôi mà.

“Cậu sợ tôi không biết nấu ăn? Hay là không muốn đi?” – Hùng Trì Viễn hỏi.

“Không phải…”

“Đêm nay có chỗ ở chưa?”

“Có, giường tôi vẫn chưa dọn đi đâu.” – Giang Duy lẩm bẩm.

Thật ra ý của Giang Duy rất rõ ràng: cậu không định đến nhà Hùng Trì Viễn. Cùng lắm thì cậu chỉ có chút cảm kích vì anh ta đã giúp xử lý Giang Diệu. 

Dù là học sinh của ba mình thì cũng mới chỉ quen biết, chẳng biết phẩm hạnh thế nào, nên cũng không muốn thân thiết quá mức. Đi nhà người ta là chuyện thân mật, tốt nhất là miễn đi.

Nhưng mà… hơn nửa tiếng sau, Giang Duy nhìn con số trên thang máy không khỏi thở dài — cậu đang làm gì vậy? 

Tại sao lại đi đến nhà một người xa lạ chứ? Người bên cạnh cao hơn cậu hẳn một cái đầu, lại toát ra khí thế áp đảo khiến cậu như bị thôi miên, chỉ vì một câu nói:

“Chỗ tôi có mấy món đồ của ba cậu, có muốn qua xem không?”

Đã bao năm trôi qua, Giang Duy tưởng rằng mình đã không còn thấy đau đớn khi nhắc đến ba mẹ mất vì tai nạn năm đó. 

Thế mà chỉ cần nghe một câu như vậy, tim cậu vẫn nhói lên — đồ ba để lại ư? Sẽ là gì chứ?

Hùng Trì Viễn biết chuyện năm đó đến mức nào?

Lúc đó Hùng Trì Viễn thấy Giang Duy trầm mặc thì có chút hối hận. Anh vốn chỉ muốn Giang Duy có một nơi ấm áp hơn để nghỉ chân, ít nhất hôm nay không phải quay về căn phòng trống hoác kia. Người trước mắt này dường như rất cần một chút ấm áp.

Hơn nữa, thầy cũ thực sự có để lại vài món đồ, Hùng Trì Viễn cũng không định giữ riêng. Sớm muộn gì cũng phải đưa cho Giang Duy.

Hùng Trì Viễn ở tầng cao nhất – tầng 32. Vừa vào nhà, anh bảo Giang Duy cứ ngồi tự nhiên, rồi đi rửa tay chuẩn bị nấu ăn.

Giang Duy quan sát một vòng nhà Hùng Trì Viễn. Trang trí đơn giản, chủ đạo là hai màu trắng – đen, giống như nhà mẫu trưng bày, hoàn toàn không có cảm giác gia đình.

Bên kia, Hùng Trì Viễn lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, quay đầu hỏi:

“Có kiêng ăn gì không?”

Giang Duy lắc đầu:

“Không có, ăn gì cũng được.”

Hùng Trì Viễn gật đầu. Trước đây anh có xem qua cách nấu ăn, các bước vẫn còn nhớ rõ. 

Dù chưa thực hành bao giờ nhưng anh tin không khó. Ngón tay anh khéo léo, xử lý rau cá cũng không thành vấn đề.

Giang Duy chán quá nên lại gần xem thử, thấy Hùng Trì Viễn thành thạo cắt rau, làm cá, còn rửa nội tạng rất gọn gàng. 

Cậu liếm môi — di chứng của tận thế khiến cậu có khát vọng bất thường với đồ ăn ngon. Nhìn tư thế kia, chắc tay nghề cũng ổn đấy.

Nhưng mà… khi Hùng Trì Viễn bắt đầu xào rau, Giang Duy trợn mắt. Trong chảo còn chưa có gì, anh ta đã đổ vào một đống gia vị, rồi cho thẳng dĩa rau đã cắt vào, đảo vài cái… và khét lẹt!

Giang Duy đột nhiên nhận ra — mình bị dáng vẻ thành thạo ban đầu của anh ta lừa rồi!

Người này đâu phải đầu bếp, là “phụ bếp xắt rau” thì đúng hơn!

Cậu vội chạy tới tắt bếp, nhìn đống thức ăn khét lẹt mà thấy tiếc rẻ, ngẩng đầu nhìn Hùng Trì Viễn:

“Anh biết nấu ăn thật à?”

Hùng Trì Viễn vô cùng bình tĩnh gật đầu. Anh chắc chắn mình biết nấu, món đầu tiên chỉ là sơ suất do quá hấp tấp thôi. Những món sau đảm bảo ổn.

Giang Duy nhìn Hùng Trì Viễn thản nhiên đổ hết đồ ăn khét vào thùng rác, rồi bắt đầu chuẩn bị món thứ hai. 

Tay anh điêu luyện đến mức suýt khắc hoa lên con cá, rồi ném luôn con cá tội nghiệp vào nồi… vẫn là cái nồi vừa bị khét khi nãy, chưa rửa!

Giang Duy không chịu nổi nữa. Cậu chụp lấy cái sạn từ tay anh, nhanh tay vớt cá ra cho vào đĩa, rồi huých khuỷu tay đẩy Hùng Trì Viễn ra sau:

“Để tôi làm cho!”

Hùng Trì Viễn nhìn mái tóc mềm mại gần trong gang tấc của Giang Duy, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh lui về sau một bước, nhìn cậu rửa nồi sạch sẽ, rửa lại cá, rồi bắt đầu chuẩn bị các món ăn khác.

Giang Duy cũng đã rất lâu rồi không xuống bếp, ban đầu còn hơi vụng về. Nhưng đến khi món ngó sen xào nhẹ nhàng được bày ra đĩa thì tay nghề cũng đã thuần thục trở lại. 

Cậu tiếp tục nấu một đĩa cá chim sốt nước tương, ớt xanh xào ức gà, tôm bóc vỏ xào với trứng, cuối cùng còn nấu thêm một nồi cháo tuyết lê với nấm tuyết nhìn vô cùng đẹp mắt.

Giang Duy bưng từng món đặt lên bàn ăn. Trời cũng đã tối hẳn, cả hai người đều đói bụng nên sau khi ngồi vào bàn thì cũng không nói nhiều, chỉ tập trung ăn bốn món một canh, ăn đến no nê.

Sau khi ăn xong, Giang Duy dựa vào ghế ngồi nghỉ, nhìn Hùng Trì Viễn đang thu dọn bát đũa đem bỏ vào máy rửa chén.

Chờ Hùng Trì Viễn xử lý xong, Giang Duy chuyển ra ghế sofa phòng khách ngồi, ngẩng đầu nhìn Hùng Trì Viễn đi tới:

“Ăn uống xong rồi, lấy đồ ra xem đi?”

“Không vội, nói chuyện chút đã.” – Hùng Trì Viễn rót trà đặt lên bàn trà.

“Ừ.” – Giang Duy gật đầu, cũng không vội thúc giục, chờ anh lên tiếng.

Có lẽ hơi nóng, Hùng Trì Viễn hơi kéo cổ áo ra một chút, lộ ra vết thương rõ ràng trên làn da. 

Giang Duy khựng lại một chút, ngồi thẳng dậy. Trước đó cậu từng thấy cánh tay anh lộ ra một vài vết, nhưng không rõ ràng lắm nên không để ý. 

Giờ nhìn thấy vết thương kéo dài trên cổ thì nhíu mày. Người này vẫn luôn tự xưng là học sinh của ba cậu, nhưng lẽ nào năm đó lúc tai nạn xảy ra… anh ta cũng có mặt?

Hùng Trì Viễn nhấp ngụm trà, nhận ra ánh mắt của Giang Duy đang nhìn vào vết thương của mình, liền kéo lại cổ áo che đi:

“Bị thương do vụ nổ. Đã lành rồi.”

Ban đầu anh muốn trò chuyện chút để giảm không khí căng thẳng, ai ngờ lại gợi đúng vào chuyện cũ năm đó.

Tâm trạng Giang Duy chùng hẳn xuống, những suy đoán trong lòng cậu nay được xác thực khiến cậu càng thêm nặng nề:

“Lúc đó… anh cũng có mặt?”

Hùng Trì Viễn gật đầu:

“Tôi có mặt tại hiện trường. Vụ nổ xảy ra quá bất ngờ. Ngoài tôi ra… không ai sống sót cả.”

Giang Duy như nghẹn một hơi nơi cổ họng, hai tay siết chặt hai bên đùi, cắn răng quay đầu đi, trong lòng tức giận hét lên:

“Rốt cuộc các người nghiên cứu cái quái gì vậy? Mười mấy người bị nổ chết, có đáng không?!”

Hùng Trì Viễn đứng dậy, ngồi xuống trước mặt Giang Duy, duỗi tay nắm lấy tay cậu, đặt một vật nhỏ vào lòng bàn tay.

Giang Duy cúi đầu nhìn — trong tay là một hòn đá nhỏ cỡ ngón tay, đen tuyền. 

Còn chưa kịp nhìn kỹ thì ý thức của cậu như bị kéo vào một thế giới khác: không gian bao la rộng lớn, đất đai mênh mông vô bờ, khiến tinh thần cậu chấn động mạnh.

Hùng Trì Viễn thấy Giang Duy trợn tròn mắt thì siết chặt tay cậu, ánh mắt dịu dàng:

“Quả nhiên, Tiểu Duy có ý thức rất mạnh.”

Giang Duy ngạc nhiên nhìn anh:

“Đây là cái gì?”

“Không gian dị duy. Năm xưa thầy vẫn luôn nghiên cứu thứ này. Đáng tiếc là lúc đó, dù thầy có thể cảm nhận được sự tồn tại của không gian, nhưng không thể bước vào hay sử dụng nó. Tiểu Duy, cậu đã thấy gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play