"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nếu không phải ở trong căn cứ, thì bọn mày đừng hòng thoát!" Một người đàn ông trong đội Tiêu Thạch tức giận chỉ tay vào bọn Sở Thanh.
Những người khác cũng phụ họa theo, bọn họ không hiểu tại sao đội trưởng lại nể mặt những người này, hai người phụ nữ không có dị năng tấn công, cho dù ba người đàn ông kia có lợi hại đến đâu, thì bảy người bọn họ còn không đánh lại ba người sao?
Bất kể tại sao cánh tay của tên mập lại bị chém đứt, nhưng thái độ của đội Hòa Bình quá kiêu ngạo, nếu hôm nay nuốt cục tức này xuống, thì sau này đội của bọn họ còn mặt mũi nào trong căn cứ nữa.
Đội trưởng đội Tiêu Thạch vội giơ tay ra hiệu cho họ bớt nói lại, tên mập kia biết đã kết thù, bèn dứt khoát mặc kệ tất cả mà hét lên: "Đội trưởng, con đàn bà thối tha này rõ ràng là đang đánh vào mặt đội chúng ta, không chừng là muốn giẫm lên đội chúng ta để lập uy trong căn cứ!"
Những thành viên khác đều cảm thấy như vậy, cơn giận càng lúc càng lớn, chỉ có một người đàn ông khác từng thấy Sở Thanh ra tay hồi chiều thì run rẩy kéo tay áo đội trưởng, do dự: "Đội trưởng, dĩ hòa di quý."
Cho dù có nói ra thì cũng chẳng ai tin, nhưng sự thật là Sở Thanh một mình đánh bại hai người bọn họ, tuy đội của họ đông hơn, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ.
Đội trưởng cũng đang cân nhắc, nhưng tính hắn luôn thích để lại đường lui, mặc kệ đồng đội tức giận đến mức nào thì hắn vẫn cản lại, rồi ẩn ý nhìn Sở Thanh: "Cho dù trước đây tên mập có làm gì không đúng, nhưng hắn ta đã mất một tay, mọi người đều sống cùng một căn cứ, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, hà tất phải tuyệt tình như vậy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play