Edit Ngọc Trúc
Những tiếng va chạm dồn dập liên tiếp vang lên, Ninh Ngọc lại một lần nữa bị mấy đòn nghiêm trọng đánh trúng, lảo đảo lùi mạnh về sau.
“Lý Hào, tỉnh lại đi!” Giọng cậu nghẹn ngào, cơ thể mệt mỏi đã gần chạm đến giới hạn. “Đừng đánh! Là tôi đây!”
Lưỡi dao lạnh lẽo lại một lần nữa hạ xuống. Một âm thanh nặng nề vang lên, con dao găm trong tay cậu bị đánh rơi xuống đất.
Cánh tay Ninh Ngọc đau nhói không chịu nổi, vết thương đóng vảy trên tay bị xé rách khi liên tục giơ lên ngăn cản, máu tươi thấm ra. Những cơn đau nhỏ vụn lan khắp cơ thể, cậu đã không còn đủ sức để phân biệt chính xác vết thương đang ở đâu.
Bóng dáng Lý Hào chặn ánh nắng, từng bước một bao phủ lấy cậu. Đôi giày ngắn giẫm lên con dao găm rơi trên đất, rồi hời hợt đá nó đi xa, như thể đang đùa giỡn.
“Anh tỉnh lại đi!!”
Ninh Ngọc chậm rãi lùi về phía sau, cố giữ khoảng cách, yếu ớt đưa hai tay lên chắn trước người. Mồ hôi lạnh chảy xuống bả vai và cổ, lướt qua vết thương bỏng rát như có ai rắc muối lên.
Lý Hào không đáp lại, con dao trong tay cũng không hề có dấu hiệu hạ xuống. Cậu ta hạ mắt, chằm chằm nhìn biểu cảm của Ninh Ngọc, ung dung vung tay rồi chậm rãi từng bước ép cậu vào góc chết giữa đống đổ nát.
Lưng Ninh Ngọc cuối cùng cũng chạm vào bức tường đổ sập một nửa phía sau, đường lùi đã hoàn toàn bị chặn.
Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt Lý Hào, khiến con ngươi màu cam bên trái ánh lên một tầng sáng trắng nhợt nhạt. Ninh Ngọc cắn răng nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, trong khoảnh khắc im lặng đối diện ấy, cậu thấy bóng dáng chật vật của chính mình phản chiếu trong đó.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân của bầu không khí quái dị này.
Lý Hào ngừng tay không phải vì nhớ ra mình là ai, cũng không phải vì bất chợt nổi lòng thương muốn tha mạng cho cậu.
Mà là cố ý khiến cậu nghĩ rằng vẫn còn cơ hội giãy giụa, rồi đến khoảnh khắc cuối cùng, không chút do dự mà vạch trần sự thật tàn khốc.
Đây không phải trò đùa giữa những kẻ đồng loại, mà là cuộc vui trêu chọc con mồi của kẻ đi săn.
Trước mắt, thợ săn đã chán trò chơi này. Đã đến lúc thu hoạch chiến lợi phẩm.
Lưỡi dao sắc bén vung lên, gió lướt qua theo đường dao, chỉ trong nháy mắt, một vệt máu đỏ chói xuất hiện trên gáy Ninh Ngọc.
Không được…
Cổ chợt lạnh, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng bị rút đi theo những cơn tê dại từ vết thương.
… Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu thật sự sẽ chết mất!
Phanh!
Lưỡi dao đang kề sát cổ bỗng chịu một lực va chạm mạnh, ngay sau đó, từ nòng súng nóng bỏng bốc lên một làn khói trắng nhàn nhạt.
Bàn tay cầm súng của Ninh Ngọc run rẩy không kiểm soát, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhịp thở rối loạn sau tiếng súng.
Cậu cố tình tránh đi vị trí hiểm yếu, chỉ hy vọng cơn đau có thể đánh thức ý thức của Lý Hào.
Viên đạn cuối cùng trong khẩu súng lục là thứ cậu đã chuẩn bị sẵn để bảo vệ mạng mình trong tình huống nguy cấp nhất. Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng, cuối cùng nó lại được dùng để đối phó với chính Lý Hào.
Lý Hào đưa tay chạm vào vết đạn dữ tợn trên vai gần cổ, máu tươi ào ạt trào ra, lập tức nhuộm đỏ làn da và ngón tay.
Nét cười trong đáy mắt cậu ta càng sâu. Hắn nắm lấy tay Ninh Ngọc đang cầm súng, siết chặt đến mức không thể rút ra, ép họng súng thẳng vào chính ngực mình.
“Tiếp tục đi.”
Con mồi giãy giụa lại một lần nữa khơi dậy hứng thú của thợ săn, như thể đang ép Ninh Ngọc phải đối diện với tình cảnh hiện tại. Lưỡi dao trong tay hắn khẽ xoay, sắc bén không chút do dự, ngay lập tức lại đâm xuống.
“…Dừng tay!”
Mệnh lệnh vang lên cùng dòng máu đỏ tươi, ý thức của Ninh Ngọc sau nhiều lần cạn kiệt đã gần như vỡ vụn.
Lưỡi dao khựng lại, nhưng vẫn chưa thể đâm xuống.
Những đường cong phức tạp xuất hiện trước mắt cậu, mở ra một con đường liên tiếp. Trước khi lưỡi dao có thể cứa vào cổ, những đường nét đó đã nhanh chóng tiếp nối với tinh thần rối loạn của Lý Hào.
Học được cách bảo vệ bản thân là điều cần thiết để sinh tồn trong thế giới này, nhưng lần này, cậu không muốn từ bỏ bất kỳ mạng sống nào.
Lý Hào cau mày, đôi mắt hai màu khẽ nheo lại, như thể sắp phá vỡ sự trói buộc này.
Đường cong phản ứng kéo theo ý thức của Ninh Ngọc. Cậu nhíu mày vì khó chịu, cố gắng giữ vững thân thể đã kiệt sức, nhìn thẳng vào Lý Hào và lên tiếng lần nữa.
“Tỉnh lại đi!”
Đường nét ánh lên, phong ấn lại hình dáng mờ ảo phía sau Lý Hào.
Cuồng phong vô hình vừa bùng lên đã tan biến, tinh thần mất kiểm soát của hắn dao động kịch liệt, nhưng rồi dần ổn định giữa những tiếng gào thét hỗn loạn.
Con ngươi màu cam sáng rực như đốm lửa bỗng nhiên vụt tắt, trở lại sắc thái trầm lặng và mờ nhạt.
Sát khí trong đáy mắt Lý Hào hoàn toàn biến mất. Như thể cuối cùng đã tìm lại được ý thức, thần thái thường ngày cũng quay về.
“Cậu…”
Giọng nói ngắt quãng giữa chừng, con dao trong tay hắn rơi xuống theo tiếng động nặng nề.
Lý Hào như bị rút cạn sức lực, cơ thể chao đảo vài cái, rồi đột ngột ngã xuống, hoàn toàn bất tỉnh.
Ninh Ngọc đứng quá gần, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngã theo.
Áp lực bất ngờ đè xuống khiến cậu suýt nghẹt thở. Cố gắng ổn định lại tâm trí còn chưa thoát khỏi sợ hãi, cậu vội vàng đưa tay kiểm tra mạch đập trên cổ Lý Hào. Cảm nhận được nhịp đập mỏng manh truyền đến từ lòng bàn tay, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơn đau muộn màng ập tới, cơ thể nóng bỏng của Lý Hào mang theo trọng lượng đè lên ngực, Ninh Ngọc ngước nhìn ánh mặt trời chói chang phía trên, cuối cùng cũng tựa người vào bức tường phía sau để giảm bớt áp lực.
Khi cặp song sinh hoàn toàn tử vong, những sinh vật đột biến trong công viên giải trí cũng lần lượt biến mất. Nhưng những kẻ còn sót lại đã bắt đầu hồi sinh. Dù mức độ đột biến không quá cao, nhưng với tình trạng hiện tại của hai người, đó vẫn là một mối nguy không thể xem thường.
Ninh Ngọc đã quá thê thảm, vết thương lớn nhỏ chồng chất, thể lực và tinh thần đều cạn kiệt. Dưới tình trạng không ngủ trong thời gian dài, cậu chỉ còn cách hôn mê một cái chớp mắt.
Tình trạng của Lý Hào thậm chí còn tệ hơn. Sau khi thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát, dấu hiệu sinh tồn của hắn yếu ớt đến mức khó nhận ra. Không chỉ hôn mê bất tỉnh, mà trên người còn mang một vết thương nghiêm trọng.
Bọn họ bắt buộc phải nghỉ ngơi một lát. Nếu không, ngay cả khi rời khỏi đây, họ cũng sẽ chết trên đường đi.
Công viên giải trí chắc chắn không thể ở lại. Trạm dừng chân và khu an toàn gần nhất cũng cách đây ít nhất hai đến ba giờ di chuyển.
Nơi thích hợp nhất để nghỉ ngơi lúc này—
Chính là nhà cậu.
Ông trời vẫn chiếu cố cậu. Ninh Ngọc mang theo Lý Hào rút lui thuận lợi, suốt quãng đường không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Không chỉ tránh được việc đối đầu trực diện với Dị Hóa Thể, cậu thậm chí còn nhặt lại được chiếc ba lô bị bỏ lại.
Đồng hồ đếm ngược trên cổ tay hiển thị con số 22. Cậu gắng gượng giữ vững tinh thần, nhanh chóng cầm máu và băng bó vết thương do đạn bắn trên người Lý Hào. Sau khi cẩn thận tiêm một liều thuốc an thần, cậu mới vội vàng trèo vào ghế lái, khởi động xe.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, lốp xe nghiến chặt mặt đường, cuốn theo bụi mù nhạt nhòa, một lần nữa lao về phía trước.
Lý Hào ngồi lặng yên trên ghế phụ, không chút động tĩnh. Ninh Ngọc vừa lái xe vừa quan sát tình trạng của hắn, trong đầu vẫn còn hỗn loạn bởi những sự việc kỳ lạ xảy ra trước đó.
Bây giờ cậu đã có thể khẳng định chắc chắn rằng mình thực sự có khả năng khống chế Dị Hóa Thể, thậm chí năng lực này còn tương tự như ngôn linh.
Những đường cong mà cậu nhìn thấy cũng không phải chỉ là suy đoán trong đầu. Chúng thực sự tồn tại, hơn nữa còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Nhìn lại 23 năm đã qua, dù cố gắng truy xét mọi ký ức, cậu vẫn không tìm ra điểm nào đặc biệt ở bản thân.
Trước thảm họa, cậu cũng chỉ như bao người bình thường khác, sống một cuộc đời đơn giản, không có gì nổi bật. Sau thảm họa, cậu cũng chẳng hơn gì những kẻ khác, chỉ dựa vào chút kỹ năng sinh tồn để kiếm sống giữa hiểm nguy.
Ninh Ngọc thật sự không hiểu nổi. Chẳng lẽ cậu chỉ là kẻ may mắn ngẫu nhiên có được siêu năng lực?
Lốp xe lăn qua mặt đường hoang vắng. Cả thành phố A yên tĩnh như chết. Bảng cấm xe cộ bị rỉ sét ăn mòn, đèn hậu của Carlo kéo theo bóng đỏ dài, không chút do dự lao qua đường đi bộ, thẳng đến khu chung cư quen thuộc trong trí nhớ.
Tòa nhà màu trắng ngà phủ một lớp sương xám. Khắp nơi đều là những dây thường xuân héo úa, khô đen. Đại sảnh ngổn ngang đồ vật cùng nội thất vỡ vụn, không khí vương vấn mùi ẩm mốc nhàn nhạt, dường như đã rất lâu rồi không có dấu vết của sự sống.
Ninh Ngọc dìu Lý Hào, chậm rãi bước qua lối an toàn, từng bước tiến về phía trước. Cuối cùng, ngay trước khi kiệt sức hoàn toàn, cậu cũng chạm được vào cánh cửa đã phủ bụi từ lâu.
Chìa khóa vẫn nằm dưới chậu hoa bên giếng trời—đó là nơi mà thuở nhỏ cậu từng nghĩ là chỗ giấu an toàn nhất. Nhưng giờ đây, với một Ninh Ngọc đã trưởng thành, cậu chỉ cần đưa tay là với tới.
Chiếc chìa khóa lạnh lẽo kết nối hai mốc thời gian cách biệt hơn mười năm. Cậu như thể nghe thấy tiếng khóc nức nở non nớt của chính mình ngày trước, nhớ lại lời hứa sẽ tìm lại cha mẹ.
Luồng không khí cũ tràn vào khi cánh cửa hé mở, mang theo mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi.
Bên trong căn phòng vẫn giữ nguyên trạng như khi cậu rời đi. Trên tấm thảm phòng khách, đồ chơi và sách báo được xếp ngay ngắn. Một kệ sách bị đổ xuống đất, đồ đạc trong các ngăn hộp bị vương vãi, trong đó có cả những gói bánh quy và mì tôm được sắp xếp theo nhóm.
Bên cạnh giá sách là mấy thùng nước trữ có kích cỡ khác nhau. Trên mỗi thùng đều buộc một chai nhựa nhỏ để làm vòi rót, còn thân bình thì được quấn nhiều lớp băng gạc và đá như một bộ lọc nước đơn giản. Đây chính là dụng cụ lọc nước thô sơ mà hồi nhỏ cậu từng học cách làm từ cha mẹ.
Ninh Ngọc kéo Lý Hào vào phòng, chẳng còn sức bận tâm đến lớp bụi dày đặc bám trên đồ đạc. Cậu đưa tay giật xuống tấm thảm lông đã mốc meo, rồi dìu người đặt lên sofa phòng khách.
Lý Hào vẫn sốt cao, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Chiếc áo đen trên người đã ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào ngực, lộ ra từng đường nét cơ thể.
Ninh Ngọc lục tìm hộp thuốc, vớ lấy viên hạ sốt rồi nhét vào miệng Lý Hào, coi như liều một phen. Cậu không biết thuốc còn tác dụng hay không, nhưng dù sao có vẫn hơn không.
Lúc này, cậu mới có thời gian để kiểm tra vết thương trên cơ thể mình. Vết cắt hình thoi trên cánh tay đã đóng vảy đen, máu khô vẫn còn vương trên da. Cậu kéo hộp cứu thương lại, thuần thục làm sạch và băng bó từng vết thương một.
Vết thương trên vai và cổ nghiêm trọng hơn cả. Mỗi lần băng quấn chạm vào vết thương, cậu lại đau đến mức phải thở gấp một hơi.
Trước khi chuyện này xảy ra, Ninh Ngọc có thể khẳng định 200% rằng Lý Hào chỉ là một người bình thường, dù giỏi hơn phần lớn người khác nhưng vẫn thuộc phạm vi con người. Nhưng bây giờ, con số này đang giảm dần.
Bất kể là khả năng vượt xa người thường của Lý Hào hay đôi mắt kỳ dị kia, tất cả đều đang ám chỉ một sự thật rõ ràng—hắn ta tuyệt đối không phải một con người theo nghĩa thông thường.
Cả thế giới đều biết rằng con người không thể chịu được phóng xạ dị hóa. Nhưng khi những sự thật trước mắt hoàn toàn trái ngược với điều đó, dù không muốn tin, Ninh Ngọc cũng buộc phải bắt đầu nghi ngờ nguồn gốc của tình trạng này.
Quần áo rách nát trên người lay động theo từng cử động. Trước khi hoàn toàn kiệt sức, cậu vẫn cố gắng lê vào phòng ngủ để thay một bộ đồ sạch sẽ.
Bầu không khí quen thuộc của căn phòng mang lại một cảm giác an toàn vô hình nhưng mạnh mẽ. Cậu ngồi xếp bằng trên tấm thảm, dựa lưng vào sofa. Trong sự tĩnh lặng hiếm hoi, Ninh Ngọc cuối cùng cũng gục xuống và chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, hình ảnh cậu bé tóc xù đứng trên viên gạch lát hình phim hoạt họa, giơ tay về phía những chú chim bồ câu đang sải cánh bay lên từ công viên giải trí.
Mẹ cậu bế cậu lên, cùng nhau vươn tay về phía bầu trời. Cha cậu đứng phía sau, mỉm cười bất đắc dĩ khi nhìn hai mẹ con vui đùa.
Những quả bóng bay rực rỡ sắc màu lơ lửng trong không trung. Hình ảnh sâu nhất trong ký ức cũng dừng lại ở khoảnh khắc ấy.