Edit Ngọc Trúc
“Các người con mẹ nó… Súc sinh thật mà…”
Dương Phi Thần hoa mắt chóng mặt, nhìn con chim xấu số trước mắt suýt nữa bị nghiền nát, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất.
“Đây là xe việt dã, không phải xe tăng đâu!!”
Tiếng kêu rên vang vọng giữa cổng lớn, ngay sau đó, một giọng nói ôn hòa xen chút áy náy liền vững vàng đón lấy cảm xúc của cậu ta, trịnh trọng đáp: “Xin lỗi, lúc đó tình huống khẩn cấp, bọn tôi chỉ kịp đưa xe về thôi.”
Dương Phi Thần theo tiếng quay đầu, liền thấy Lâm Lạc hơi cúi người với cậu ta. Gương mặt ngũ quan sắc sảo vốn không chê vào đâu được của hắn bị bụi đất phủ lên, trở nên thô ráp hơn vài phần, trên vai và lưng còn có mấy vết thương dữ tợn rõ ràng.
Thấy cậu ta quay sang nhìn, Lâm Lạc còn đặc biệt chân thành bổ sung một câu: “Nếu có chỗ nào cần giúp, cứ việc nói, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play