Bất kể là đáp án mà Mễ Phạn nói ra là gì thì Trần Lạc đều phải đi. Nghe thấy đáp án của Trần Lạc, trên mặt Mễ Lạp nở nụ cười. Nó ôm lấy Trần Lạc từ phía sau.
"Anh trai, ta ủng hộ ngươi.”
Gương mặt của Mễ Lạp cọ vào lưng Trần Lạc, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp. Mễ Linh nắm chặt lấy tay Trần Lạc, không nói gì cả. Hải Cơ nhìn Trần Lạc với ánh mắt tự hào. Ta đã biết sớm rằng em trai ta sẽ làm như vậy mà, trước giờ em trai ta đều là người như thế. Khi xưa, lúc ta bị đại ma đầu Ngưng Sương bắt đi, em trai cũng nghĩa khi quên mình mà đi cứu ta. Trong lòng Hải Cơ thầm đưa ra 1 quyết định, ta của bây giờ thật sự quá yếu ớt. Viên đá đó có thể khiến cho năng lực của ta tăng lên 1 cách nhanh chóng, nhưng mà ta sợ rằng nó sẽ có tác dụng phụ. Bây giờ Hải Cơ không quan tâm nữa, em trai có nguy hiểm, nhưng mà bản thân cô lại không thể làm gì cả, cảm giác này khiến Hải Cơ cảm thấy rất khó chịu.
Không sao hết, kể cả lần này ta lại nhập ma thì đã sao cơ chứ, chỉ cần ta nhớ kỹ em trai là được. Hải Cơ quay người, cô quay về bên trong dị năng không gian, đi tới căn phòng, nơi cất giữ thi thể của những cấp thần. Tiểu Hồng căng thẳng đứng phía sau, nó muốn nói rằng đại cẩu à, ngươi không được đi. Nếu như ngươi chết mất thì ta biết làm thế nào? Các ngươi đều ủng hộ hắn, chỉ có mình ta là lo lắng cho hắn. Nhưng mà lời nói của ta không có trọng lượng nha, kể cả ta có nói cái gì thì cũng đâu có tác dụng đâu, vẫn là không nên nói thì hơn. Mễ Phạn ừm một tiếng:
"Xác suất thành công của chuyến đi này là 98% lận đó.”
Trần Lạc hít sâu một hơi, chỉ có xác suất thành công là 98% à thôi, lần này đúng thật là quá nguy hiểm. Lôi Tát Đức ngồi trên vương vị, hắn ta híp mắt lại, trong tay hắn nắm lấy hai viên trân châu trắng nõn, không ngừng ma sát. Trước giờ tên Trần Lạc này đều là kẻ có lá gan rất lo, vì sao hắn mời hắn ta tới, hắn ta lại không tới? Có lẽ là do hắn ta đã đoán được ta sẽ có đòn sát thủ nào đó rồi. Nếu hắn ta muốn trốn đi, không chịu hiện thân, vậy thì mọi chyện trở nên khó xử lý rồi đây. Cũng không biết là Xà Mẫu này có thật sự là có thể dụ Trần Lạc tới đây hay không nữa.
Lôi Tát Đức cảm thấy đây chính là 1 trò cười. Trần Lạc là một tên tham sống sợ chết, vừa tham lam mà lòng dạ vừa hẹp hòi, làm sao mà hắn ta lại có thể mạo hiểm tính mạng để đi cứu 1 người bạn được cơ chứ? Lôi Tát Đức cảm thấy xác suất để chuyện này thành công là rất nhỏ, nhưng mà hắn cũng chẳng còn cách nào khác, thế nên mới tạm thời thử cách này, dù sao thì hắn cũng chẳng mất gì. Lôi Tát Đức thở dài một hơi, hắn thật sự không muốn sử dụng hoa bỉ ngạn chút nào cả. Đúng như những gì Adolf nghĩ, nếu như sử dụng hoa bỉ ngạn đối với 1 người thì có thể kéo dài thọ mệnh của người đi ra rất nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play