Ngưng Sương nghe vậy thì cho hắn chút mặt mũi mà gật gật đầu. Trần Lạc lại được đằng chân lân đằng đầu:
“Ngoắc tay, lời hứa 100 năm không được nuốt lời.”
Lăng Sương không tình nguyện giơ tay ra, ngoắc tay với hắn.
“Trong vòng 1 năm, nếu như ta không làm được thì ta tự mình đi.”
…
Cứu được một mỹ nhân ngư đúng là công đức vô lượng nha. Trần Lạc dẫn theo Ngưng Sương, đi lên bờ biển. Lúc này Ngưng Sương vẫn đang không ngừng lau nước mắt. Mạc Tử Du vậy mà vẫn còn ở bên bờ biển chờ Trần Lạc. Đại ca à, là ta dẫn ngươi tới đây, ngươi vẫn còn chưa cho ta cái gì tốt cả đâu đấy. Mà thế giới bây giờ không yên bình chút nào, ta cũng không dám quay về một mình. Mạc Tử Du không dám đi một mình về căn cứ. Mạc Tử Du nhìn thấy Trần Lạc và Ngưng Sương thì không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.
Cô gái nhỏ vừa nhìn thấy tên lưu manh liền bỏ chạy, tên lưu manh đuổi theo, cuối cùng cô gái bị tên lưu manh đuổi kịp sau đó bị hắn bắt nạt. Cô gái nhỏ bị thất thân, cũng nhận mệnh rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy tủi thân nên không nhịn được mà khóc. Quan trọng nhất là Trần Lạc còn mang một vẻ mặt trông cực kì thỏa mãn nữa chứ. Mạc Tử Du thầm nhủ, tên Trần Lạc này cũng trâu bò thật đấy. Trước đây, Mạc Tử Du còn âm thầm đố kị với Trần Lạc, nhưng bây giờ thì hắn chẳng đố kị nổi nữa rồi, cách biệt của hai người là quá lớn. Trần Lạc liếc nhìn Mạc Tử Du một cái, Mạc Tử Du lại như nhận được thần lệnh, hắn không nên đứng đây làm bóng đèn nữa. Trần Lạc nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT