Trần Lạc ngưng dùng quay ngược thời gian lại, dừng ở trạng thái khiến cho Hắc Linh gần chết. Trần Lạc không biết vì sao Hắc Linh lại bị thương, nhưng mấy ánh hồ quang điện trên người Hắc Linh tỏa ra một khí tức ngầm, khiến cho trái tim Trần Lạc đập nhanh. Đây là thứ gì vậy? Là pháp tắc hỏa diệm hay pháp tắc lôi điện? Cả hai cái này Trần Lạc đều từng thấy rồi, nhưng nó đều không khiến Trần Lạc có cảm giác tim đập nhanh như thế. Kệ nó là cái gì, Trần Lạc lấy Kim trảo ra, bước từng bước tới gần Hắc Linh. Mà lúc này Hắc Linh chẳng phản kháng nổi nữa, tới nói thôi hắn cũng cảm thấy tốn sức. Trần Lạc nhấc kim trảo lên, trực tiếp cắm thẳng vào trong não của Hắc Linh. Phập phập phập phập! Trần Lạc dùng tốc độ 1/1000 giây điên cuồng mà tấn công Hắc Linh.
Hắn phải tranh thủ thời gian. Nhân lúc bản thân mới có cảm ngộ về quay ngược thời gian mà nhanh chóng giết chết Hắc Linh, sau đó thử tiến vào trạng thái kia xem sao. Kể cả không có kim trảo thì Trần Lạc vẫn có thể giết chết Hắc Linh, nhưng mà làm thế này thì tiết kiệm thời gian hơn chút. Hắc Linh không còn sức chống cự, chết thảm! Ai nói sức tấn công của ta yếu ớt cơ chứ? Ngươi xem xem ta có thể giết một tên cấp thần có 4 đạo pháp tắc một cách dễ dàng như trở bàn tay nè. Trần Lạc lấy tinh thể của Hắc Linh ra, trên mặt hắn nở nụ cười, đây là viên tinh thể hệ hắc ám thứ hai hắn có rồi. Sau khi ném cái thi thể nát be bét của Hắc Linh vào trong không gian, Trần Lạc lập tức di chuyển tới một tinh cầu không có ai cả. Trần Lạc thả Nam Nam và Mạn Mạn ra rồi nói:
“Mạn Mạn, pha trà đi.”
Mạn Mạn lập tức đáp:
“Vâng thưa thiếu gia.”
Trần Lạc không hề kiểm tra nhẫn không gian của Hắc Linh, hắn sợ trong đó có thứ gì tốt sẽ khiến cho cảm xúc của bản thân hắn khó bình tĩnh lại được. Bất kể bên trong đó là thứ gì đi nữa thì nó cũng đã trong tay hắn cả rồi, cũng không chạy mất nổi. Trần Lạc ngồi khoanh chân trên mặt đất, tĩnh tâm lại để cảm nhận luồng linh quang đó. Đợi sau khi pha xong trà ngộ đạo, Trần Lạc nhẹ nhấp một ngụm, đầu óc hắn bắt đầu trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều. Nam Nam và Mạn Mạn ở bên cạnh canh giác, tránh việc có ai đó làm phiền hắn. Quay ngược thời gian, Trần Lạc lấy hành tẩu hư không làm ví dụ.
Hắn tiêu hao dị năng khi dùng hành tẩu hư không ít là do lấy chính bản thân dị năng làm đường dẫn, mượn sức mạnh bản thân của chính dị năng không gian. Năng lượng của bản thân hắn có lớn tới mức nào thì cũng không thể so sánh với sức mạnh của đất trời được. Cùng với đạo lý trên, thời gian hư không phiêu dạt, nhưng không có nơi nào không tồn tại. Lấy dị năng của chính bản thân làm đường dẫn, mượn dùng sức mạnh thời gian tràn ngập bên trong không gian, sau đó lại sử dụng dị năng, có thể giảm bớt lượng tiêu hao dị năng. Chỉ cần đạt tới một trình độ nhất định là có thể nhận được sự công nhận của pháp tắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play