Phó Ngọc Tĩnh mang theo Trương Bảo Nhi đến tìm Kiều Ngọc.
Lúc đi, trong lòng bà có chút miễn cưỡng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt Kiều Ngọc giống mình đến sáu phần, bốn phần còn lại giống Trương Phúc, thừa hưởng mọi nét đẹp của cả hai, sắc sảo như ngọc, khí chất cũng không giống người quê mùa chưa từng ra ngoài, trong lòng bà không khỏi xao động.
Đúng là huyết thống có sự kỳ diệu của nó.
Trước khi gặp mặt, trong lòng bà chỉ nghĩ đến đứa con gái đã nuôi dạy mười mấy năm, vì tình cảm bao năm sống chung mà trân trọng. Nhưng khi nhìn thấy Kiều Ngọc, bà không tránh khỏi cảm giác phẫn nộ.
Cô con gái xinh đẹp, nổi bật như hoa như ngọc của bà, vậy mà lại bị đôi vợ chồng kia hành hạ suốt mười mấy năm ở quê…
Kiều Ngọc thấy sắc mặt đối phương thay đổi liên tục, quan sát tuổi tác thì đoán được thân phận của bà, nhưng vẫn vờ như không biết, giả bộ ngây thơ: “Đồng chí, có việc gì không?”
“Con là Tiểu Ngọc phải không... Mẹ là mẹ của con đây…”
Kiều Ngọc im lặng. Phó Ngọc Tĩnh cũng cảm thấy quá lừa tình bèn cười gượng hai tiếng để giảm bớt căng thẳng, rồi nói: “Con đến Bắc Kinh ở nhà ông nội à?”
“Sao thế? Muốn mời con đến nhà cô chú chơi à?” Kiều Ngọc dừng lại một chút, cười nói: “Không phải là không được, dẫn đường đi?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play