Trương Bảo Nhi nghiến răng, biết rõ thân phận của Kiều Ngọc, nên đôi mắt cô ta lập tức rưng rưng như sắp khóc: “Chị… là chị của em phải không…”
“Đừng gọi thế, dù tôi sinh sau cô vài giờ, có cao hơn cô thì cũng không gánh nổi tiếng gọi ‘chị’ này đâu. Cô nhìn xem, bố mẹ cô cho cô cuộc sống tốt như thế, người ta bị giam trong tù mà vẫn có cậu em trai được người đón nhận.
Chà! Diệu Tổ à! Chúc mừng nhé! Ở đội sản xuất không phải xuống ruộng, đến thành phố làm lưu manh cũng có thể dễ dàng dỗ dành người ta bằng mấy lời ngọt ngào, tha hồ hưởng phúc! Chuyện bố mẹ cô đổi cô để lấy tôi, đúng là không phí công!”
Thân thể này trời sinh đã có giọng to, thêm vào giờ là lúc tan làm, nên tiếng nói của cô vừa lớn vừa châm chọc, thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ và cười cợt.
– Nhìn kìa, nhà họ Trương đúng là ngu ngốc, không nhận đứa con ruột về, lại nuôi con kẻ thù trong nhà.
“Đủ rồi!” Phó Ngọc Tĩnh chưa từng bị nhìn chằm chằm như thế này trong đời.
Lúc đầu bà còn hài lòng khi thấy ngoại hình xinh đẹp của Kiều Ngọc và vui vẻ vì cô nghe lời mà về nhà, nhưng bây giờ tất cả những cảm xúc ấy đều tan biến.
Phó Ngọc Tĩnh nhìn Kiều Ngọc với khuôn mặt sa sầm, định đóng cổng lại, nhưng bị Kiều Ngọc ngăn lại.
“Đóng cửa làm gì? Ông nội còn đang đợi tôi về ăn cơm đấy. Cô Phó, cô với giáo sư Trương cứ tiếp tục nuôi cái thứ giả mạo này, tiếp tục chu cấp cho đứa con trai của kẻ thù đi. Tôi thì không rảnh để hầu hạ.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play