Như thể bão cào quét qua căn phòng này, không còn gì sót lại.
Phó Ngọc Tĩnh bật khóc nức nở.
Trương Phúc đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Dọn phòng này lại để cho thằng hai về ở. Từ giờ, nhà này không còn ai tên là Trương Bảo Nhi nữa.”
Tiếng khóc của Phó Ngọc Tĩnh càng lớn hơn.
Đứa con gái mà bà ta đã dồn hết tâm huyết để nuôi lớn, thậm chí sẵn sàng hy sinh tình cảm dành cho hai con trai ruột, giờ lại rời đi như thế.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của bà ta, càng không ai an ủi.
---

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play