Nhưng cậu thì khác. Dù tiếng rất nhỏ, nhưng thần kinh nhạy bén của cậu vẫn nghe thấy. Và cậu hiểu ngay bố mẹ đang làm gì.
Khổ thân cậu.
Phòng cậu và Chu Vũ ngay sát phòng ngủ của bố mẹ, còn Đại Vĩ và Tiểu Dũng thì ở xa hơn, không nghe được gì cả.
Đại Vĩ cầm bát cơm, buông lời mỉa mai: “Ăn cơm đi. Bố làm gì có gan đánh mẹ. Bố đánh anh đến cái mông nở hoa cũng không thể động vào một ngón tay của mẹ.”
Chu Vũ không phục: “Sao em biết! Nếu không đánh, sao mẹ ngủ đến tận giờ cơm chiều mới dậy? Rõ ràng là bị đánh đau. Không được, lát nữa anh sẽ đi xem, rồi gọi chủ nhiệm hội phụ nữ đến giúp mẹ đòi lại công bằng!”
Chu Văn: "..." Cái nhà này, cuối cùng vẫn phải do mình gánh vác thôi sao?
Đợi đến khi Chu Trạch An thỏa mãn rời khỏi phòng ngủ và tự nguyện đi rửa bát, Chu Vũ chạy vào xem “vết thương” của Kiều Ngọc. Sau đó…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT