Đặt vào thời phong kiến, đây đúng là đãi ngộ của lão Phật gia.
Trước khi để bọn trẻ đút, Kiều Ngọc nhắc: “Đút thì đút, nhưng không được nhanh quá đâu nhé.”
Đại Vĩ nói: “Đợi mẹ nuốt xong con mới đút muỗng tiếp theo.”
Kiều Ngọc gật đầu, vẻ hài lòng như trẻ nhỏ dễ dạy.
Sau hơn chục muỗng, Chu Trạch An nhìn không nổi nữa, lên tiếng: “Được rồi, dừng lại đi, đồ ăn nguội hết cả rồi.”
Lũ trẻ nghe vậy mới chịu quay về chỗ mình.
Kiều Ngọc sau khi tận hưởng cảm giác như lão Phật gia, cảm thán: “Đúng là có nhiều con cái thật tốt. Lúc nào cũng có đứa biết thương mẹ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play