Trần Thục Huệ hơi ngập ngừng, nghi hoặc hỏi: “Mẹ?”
“Con bé này khéo nói ghê! Bảo sao thằng ba lấy vợ rồi cứ cưng chiều con mãi!”
“Mẹ!” Trần Thục Huệ xấu hổ kêu lên.
Âm lượng không lớn, nhưng dáng vẻ thẹn thùng, giận mà không dám nói nặng của cô ấy giống hệt một chú mèo nhỏ đang vờn cào. Kiều Ngọc nhìn đến nỗi lắc đầu cười, trong lòng thầm nghĩ: Thằng Chu Vũ đúng là có phúc.
Chu Võ vừa thấy chính là người không biết gì, không biết sao đau kiều hoa.
Chậc chậc chậc.
“Mẹ……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT