Nhưng ông cụ thì khác. Dưới ảnh hưởng của tính cách sôi nổi như lửa của Kiều Ngọc, ông lại bắt đầu thích ăn cay.
Lúc này, Kiều Ngọc không thể chịu nổi nữa, đập bàn hét: “Gì mà tại cháu làm ông thích ăn cay? Cháu ngày nào cũng ăn uống nhạt nhẽo với ông, vậy mà lại đổ tại cháu? Tính cháu nóng nảy là lỗi của cháu, nhưng việc ông thích ăn cay thì liên quan gì?
Sao không nói hồi trước ông ăn thanh đạm là do cháu chưa xuất hiện! Rồi tiện thể lôi cả người nhà họ Kiều ra quở trách đi? Người ta mất rồi, ông cũng không để họ yên, định quất roi vào mộ người ta chắc?”
Chu Quân định lên tiếng khuyên mẹ bình tĩnh, bớt nóng giận vì thời tiết miền Bắc hanh khô, nhưng không ngờ ông cố lại chêm thêm:
“Không ai quản nó à? Sao lại gả đi được? Chắc chắn cháu rể của tôi ngày nào cũng đau đầu.”
Kiều Ngọc nhìn ông cụ, giận dữ phun nước bọt: “Để ông thất vọng rồi! Cháu gả đi rồi, mà cháu rể của ông yêu cháu đến mức biển cạn đá mòn, trời long đất lở! Không có cháu, anh ấy sống không nổi! Sao nào? Ghen tỵ à? Hay là ông muốn kiếm cho cháu một bà nội kế?”
“Đừng nói linh tinh!” Ông cụ lập tức nổi cáu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT