Hai đứa trẻ cũng đã lớn, hiểu được chuyện, ngơ ngác một hồi lâu.
Cuối cùng, Vương Trì Trinh chốt một câu: “Hóa ra không phải ba đơn phương thích người ta, mà ba còn… tự tưởng tượng quá mức nữa chứ!”
Đường Hồng Đan: “Con nói nhỏ thôi.”
Lời vừa dứt, tiếng khóc của Vương Phi Phàm lại càng thảm thiết.
Ngôi nhà này, đúng là người vui kẻ buồn.
Tại khu tập thể:
Kiều Ngọc dắt theo hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng trước cửa chờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT