Khi Phó Ngọc Tĩnh mất, ông cụ không mấy xúc động. Nhưng khi Trương Phúc ra đi…
Dẫu sao cũng là con trai ruột, lúc đứng lên, ông cụ cảm thấy choáng váng, suýt nữa ngã gục.
Kiều Ngọc và chị Vương định đỡ ông, nhưng ông gạt tay từ chối: “Không cần đâu, ta không sao.”
Nhìn bóng lưng thoáng chốc trở nên còng xuống của ông cụ, Kiều Ngọc không nói lời nào.
Đến khi ông cụ ra ngoài trong bộ quần áo tang màu trắng, Kiều Ngọc chỉ nói: “Ông nội, đi sớm về sớm.”
Ông cụ đáp lại một tiếng, rồi ngồi lên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt ông trở nên mơ màng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT