Ông nội Dương lúc này mới ra mặt hòa giải: “Được rồi, chuyện này đúng là nhà chúng tôi sai. Nếu các người không truy cứu nữa, cho chúng tôi chút thời gian, chúng tôi sẽ bán nhà rồi chuyển đi.”
Ông nội Dương đang rất gấp, không muốn dây dưa thêm.
Kiều Ngọc đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, nói: “Nói sớm đi, nói sớm chẳng phải xong rồi sao?”
Nhân viên khu phố: “???” Không phải chứ, mới đó mà đã giải quyết xong rồi?
Chúng tôi còn chưa kịp mở miệng nói câu nào mà!
Kiều Ngọc dẫn người rời đi, dân làng cũng tản dần, chỉ còn Dương Diệu Tổ ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên không ngừng.
Ông nội Dương không có thời gian an ủi cháu cưng, mà chạy vào nhà tìm kiếm hộp tiền, vali.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play