Kiều Ngọc đi tới, hỏi: “Binh Binh đâu rồi ạ?”
"Thằng bé à? Không phải được bế về chỗ Yến Tử rồi sao?
Ôi trời, Ngọc à, cháu gầy đi rồi. Ông nghe nói đám người già kia lại hành cháu hả? Họ già rồi, đầu óc lú lẫn cả! Ở cái tuổi của họ, mà thật sự mắc bệnh nặng thì thuốc thang cũng vô dụng thôi! Lo mà chuẩn bị quan tài cho rồi, đỡ phải tốn tiền mua mấy viên vitamin nữa!"
Kiều Ngọc mặt không đổi sắc, hỏi thẳng: “Sao ông biết con kê vitamin?”
“Đám con cháu của bọn họ mách lẻo với ông! Cứ như trò đùa! Cháu gái ông là người thế nào, ông không biết chắc? Cháu đã mất công nín nhịn để dỗ dành cha mẹ họ rồi, vậy mà bọn nó còn dám tới đây phàn nàn! Đúng là ngu xuẩn! Kê vitamin đã là tốt lắm rồi, nếu mà kê loại thuốc khác...”
Thấy ông cụ sắp nói ra những lời quá cay nghiệt, Kiều Ngọc vội bịt miệng ông lại: “Thôi đủ rồi, ông ơi, bớt lời chút đi!”
"Ô Ô Ô" Ông cụ ậm ừ gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT