Trước khi anh trở về, cô đã chuẩn bị sẵn nhiều cách để giải thích, nào là bảo lương thực được “người không phải dạng vừa” kia tự trồng trên đất hoang, hoặc có thể nói người ta có cả một chuỗi cung ứng. Nhưng cuối cùng, cô tự mình bác bỏ hết.
Vì cô chưa từng tiếp xúc với Chu Trạch An, biết đâu anh lại là người chính trực thì sao? Người thời đại này đầu óc thường cứng nhắc, ít linh hoạt, nếu Chu Trạch An thuộc kiểu người đó, nghe cô bịa chuyện thì chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng cô có mối quan hệ sâu xa với “người không phải dạng vừa” kia.
Đến lúc đó, nếu Chu Trạch An muốn tận diệt mối nguy hại đó và cần cô phối hợp thì làm thế nào?
Lẽ nào lại để anh nhờ cô tự đi tiêu diệt chính mình?
Một lời nói dối thì phải cần vô số lời nói dối khác để che đậy.
Vì vậy, đối phó hời hợt chính là cách tốt nhất.
Kiều Ngọc thẳng thắn nói: “Tôi làm sao mà biết được, ở chợ đen thì ai hỏi nguồn gốc làm gì. Tôi chỉ sợ họ không bán thôi, cứ trả tiền là lấy hàng rồi đi ngay. Thời buổi này có lương thực để bán là tốt rồi, càng ít chuyện càng tốt.”
“Hắn luôn bán ở cùng một chỗ à?”
“Đúng thế, phải đến sớm. Lúc đầu, ít người biết, sau đó có người phát hiện nên thậm chí đêm trước đã ở đó canh chừng, nhưng đến sáng là bán hết ngay. May mà tôi biết lo xa, tích trữ được kha khá.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play