“Thế chẳng phải rất tốt sao?” Ông cười hề hề.
“Tốt cái gì mà tốt! Em là ma, anh là người. Nếu anh thật sự nhìn thấy em ngoài đời, điều đó có nghĩa là tuổi thọ của anh sắp cạn rồi! Anh muốn chết lắm sao?”
Trương Hổ cười ngọt ngào: “Đã lâu rồi anh chưa được nghe giọng em, nói thêm vài câu nữa đi.”
“…”
Đồ biến thái! Càng già càng kỳ quặc!
Văn Trúc Quân dù khó chịu, vẫn chiều ý ông và tiếp tục lầm bầm.
Sau khi nghe bà mắng một trận, lần đầu tiên trong những năm còn sống, Trương Hổ cảm thấy thỏa mãn đến vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play