Đồng tử của Kiều Bảo Nhi co rút dữ dội.
Kiều Ngọc cất giọng nhẹ nhàng: “Chị gái Bảo Nhi, lâu rồi không gặp, chị vẫn khỏe chứ?”
Kiều Bảo Nhi mở to mắt, gần như không thở nổi, chỉ có thể lắp bắp: “Cô là… cô là…”
Lồng ngực cô ta phập phồng dữ dội. Không rõ là vì kinh hãi, hay vì kích động.
Kiều Ngọc kéo một chiếc ghế đến, bắt chéo chân, ngồi xuống.
Đó là một khu khuôn viên bị bỏ hoang, mái nhà chỗ thủng chỗ rách. Trước khi tới đây, bầu trời âm u nặng trĩu như sắp đổ mưa, nhưng mây đột ngột tan ra, để những tia nắng xuyên qua, rọi thẳng xuống chỗ Kiều Ngọc đứng, như thể ánh đèn sân khấu.
Một gương mặt thuộc về chính mình, giờ lại đang đứng giữa ánh sáng rạng rỡ như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT