Kiều Ngọc không nhớ mình có trả lời không, liền thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường đã không thấy anh, lũ trẻ cũng đã đi học.
Trên bàn không chỉ để lại mẩu giấy nhắn, còn có cả bữa sáng.
Chu Trạch An: Mua thức ăn, em nghỉ ngơi đi.
Sao mà ngắn gọn thế…
Chắc là do đánh điện báo nhiều quá thành quen.
Kiều Ngọc vừa nhai chiếc bánh, vừa trở về giường ngủ tiếp.
Đến khi tỉnh dậy, cô ngửi thấy mùi thơm từ bếp lan vào.
Cô ra vòi nước rửa mặt, trong lòng thầm nghĩ, tay nghề nấu ăn của Chu Trạch An cũng không tệ nhỉ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play