“Dây nịt.”
Kiều Ngọc giơ ngón tay cái lên: “Đánh hay lắm, mấy con khỉ đó phải nhớ đời.”
Được cô khen, lão Chu liền kể thêm chiến công: “Bị đánh xong nằm bẹp mấy ngày, may mà còn thuốc em để lại.”
“Ba năm rồi, chắc thuốc tan máu bầm cũng hết sạch rồi nhỉ? Để lát em làm thêm. Anh xuống tay đừng nhẹ quá, lúc nhỏ không dạy, chẳng lẽ đợi chúng lớn lên rồi phạm sai lầm?”
“Được.”
Vừa ăn vừa kể những chuyện hài hước của bốn đứa sinh tư, cuối cùng cháo cũng nguội dần, cần gì lão Chu phải đút nữa?
Nhưng cả hai đều không nói câu nào bảo ngừng, bởi lẽ một người sẵn lòng đút, một người lại vui vẻ nhận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT